“Ừm, bây giờ tôi có chút bận rộn, không giữ dượng lại nữa.” Chuyện cũng đã nói xong, Biên Duyên đứng dậy tiễn khách.
“Được, vậy cháu bận rộn tiếp đi, dượng đi trước.” Chu Địa Nhân ngoài cười nhưng trong không cười đứng lên, nếu đám trẻ thật sự ở trong tay cô thì bây giờ ông ta thật đúng là không dám làm cái gì, nhưng nếu đã xác định mục tiêu thì ông ta cũng sẽ không ngồi chờ chết. Với quan hệ của bọn họ và Biên Duyên thì cô tuyệt đối sẽ không đối xử tử tế với hai đứa con của ông ta, cho nên ông ta cần người nào đó giúp đỡ tìm ra đám trẻ, dù sao thì cuộc điện thoại hôm qua vẫn do chính tay ông ta gọi.
“Đi thong thả, không tiễn.” Biên Duyên nhìn bóng lưng Chu Địa Nhân rời đi, đến khi thấy ông ta biến mất ở cửa chợ thì cô mới gọi điện thoại cho Vân Tô.
“Vân Tô, Chu Địa Nhân vừa rồi tìm tới, anh phái người đi theo ông ta, biết đâu có thể tìm ra gian tế đang ẩn nấp ở trong Chấp Băng.” Điện thoại vừa được kết nối, khi Biên Duyên nói chuyện, trong nụ cười của cô có ẩn giấu một luồng cảm giác lạnh lẽo. Chu Địa Nhân không tìm thấy hai người bọn họ ở chỗ này, vậy nên vì muốn được ổn thỏa, ông ta nhất định sẽ đi tìm người đã nói cho bọn họ biết tin tức đó.
“Được, cảm ơn.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây