Khi chiếc xe chạy đi, chú Lục vẫn đứng ở cửa, nhìn vào mắt ông là có thể biết được phương hướng, ông nhìn về hướng chiếc xe của Vân Tô đã biến mất.
“Chú Lục là một người rất tốt, đừng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của chú ấy như thế, chú ấy thực ra rất tốt bụng.” Sau khi xe dừng lại, Vân Tô tháo dây an toàn và nói với Biên Duyên ở ghế sau, anh không muốn vết sẹo trên mặt chú Lưu khiến Biên Duyên cảm thấy sợ ông, bởi vì sau này có thể anh sẽ không có thời gian thường xuyên đến đây, nếu có việc gì thì Biên Duyên có thể trực tiếp đến gặp chú Lưu để bàn bạc.
“Tôi biết rồi.” Biên Duyên nghe vậy gật đầu, vừa rồi chú Lục nhìn An An qua lớp kính bằng ánh mắt rất dịu dàng.
“Đi thôi, bây giờ tôi sẽ đưa cô đi làm quen với xung quanh một chút.” Nhìn nụ cười của cô, Vân Tô biết rằng những gì cô nói là thật lòng.
“An An, chú Vân có thể ôm con được không?” Sau đó, anh cười tươi vươn tay về phía An An đang chuẩn bị xuống xe.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây