“Ừm, tự nhiên.” Biên Duyên nói xong cầm lấy một nắm bắt đầu ăn cơm, tuy cơm nắm của An An làm có chút quái lạ nhưng vẫn ngon hơn cô làm nhiều.
“An An này, chú ăn được không?” Vân Tô chỉ cơm nắm trong hộp mỉm cười, hỏi.
“Được ạ.” An An nghe thế, lập tức gật đầu đầy mong đợi.
“Ngoan đấy...” Vân Tô cầm lấy một nắm cơm cắn một miếng, nhìn thấy ánh mắt của An An đang mong chờ nhìn mình, anh chuẩn bị khen cậu bé lố hơn xíu, nhưng câu nói đầu tiên vừa thốt ra khỏi miệng đã bị An An chặn họng.
“Chú ăn nhiều chút, ăn xong thì nhớ trả tiền đó.” An An thấy anh ăn rất vui vẻ, nên bản thân cũng vui lây, thường ngày cơm nắm mẹ nấu đều có thể bán kiếm tiền, bây giờ cậu bé cũng có thể giúp mẹ kiếm tiền rồi!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây