“???” Tường xanh mở ra, Biên Duyên liền nhìn thấy người đàn ông mặc vest đen đứng quay lưng về phía bọn họ, người đàn ông phát giác ra động tĩnh phía sau lưng, người hơi nghiên nhìn về phía bọn họ, giơ tay nhấc chân cho người ta cảm giác ôn nhu dịu dàng, đặc biệt là nụ cười dịu dàng đó khiến người ta dễ dàng bỏ xuống sự đề phòng.
Lại nhìn Thích Uyên lạnh lẽo sắc bén, giống như hai thái cực với khí chất khiêm tốt quân tử như cơn gió nhẹ của Vân Tô, một cực lạnh, một cực nóng.
“Đoàn trưởng Vân rảnh quá nhỉ, vết thương của phó đoàn trưởng khỏi rồi?” Thích Uyên nhìn Vân Tô đứng ở cửa giọng điệu không mấy thân thiện, dù sao ai mà biết phía sau người phụ nữ mình yêu luôn có một người đàn ông lặng lẽ bảo vệ, trong lòng đều sẽ không vui, nhưng anh ta lại chẳng có cách nào, bởi vì hai người là bạn, nói chuyện không đi quá giới hạn, vì vậy mỗi lần nhìn thấy Vân Tô, Thích Uyên liền muốn đánh nhau với anh, nhưng người này lại chẳng ra tay với anh.
“Sắp khỏi rồi, đây chẳng phải cảm ơn Hàm Ngọc hôm đó ở trong rừng trị liệu cho anh ấy.” Lúc nói chuyện Vân Tô hơi mỉm cười nhìn về phía Cố Hàm Ngọc, vẻ mặt dịu dàng như bình thường.
Mà nụ cười này của anh, người hơi nghiêng vừa hay để Biên Duyên nhìn thấy nốt ruồi lệ dưới khóe mắt phải của anh, nốt ruồi hơi động khiến khí thế dịu dàng của anh lập tức trở nên tà mị, nếu không phải biết người này về sau sẽ là boss phái phản diện, Biên Duyên sẽ cảm thấy rất đẹp mắt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây