“Ngoan, con ăn một miếng đến hết, đừng cắn đứt.” Cô chỉ làm một ít mì trường thọ để tượng trưng, với chiều dài sợi mì này đứa bé sẽ không phải ăn lâu, nên ăn hết một miếng không cắn đứt cũng không sao.
“Vâng.” An An nghe mẹ nói ý nghĩa tượng trưng của mì trường thọ, hơn nữa món này là do mẹ cố ý làm cho cậu bé, nên cậu bé đặc biệt thích thú hút sợi mì lên ăn rất vui.
Biên Duyên ngồi đối diện với An An, niềm vui mừng trong mắt cô ngày càng rõ rệt khi nhìn nụ cười của đứa trẻ trong lúc ăn mì.
Biên Duyên nghĩ đến thân hình gầy gò trơ cả xương của An An khi cô mới đến, bây giờ trông cậu bé khỏe mạnh và có da thịt hơn rất nhiều.
“Mẹ, con ăn xong rồi.” Một bát mì và cả nước dùng đều đã cạn lúc nào không biết. An An xoa xoa cái bụng nhỏ mềm mại, cậu bé cảm thấy còn có thể ăn thêm chút nữa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây