Sau khi nói với Biên Duyên xong, Nixon bèn đi tới bên cạnh thầy của mình, hai người kiểm tra thi thể của đám người tập kích để xác định danh tính của chúng.
“Vân Tô, anh như vậy trông đẹp trai lắm đó.” Biên Duyên đứng sau Nixon, cô nghiêng đầu nhìn Vân Tô chân không chạm đất rồi cười cợt nói một câu.
“Đẹp trai à, vậy giờ phút này cô có rung động không.” Vân Tô nghe vậy thì nhướng mắt, những chiếc vảy màu sắc rực rỡ lập lòe nhiều màu dưới ánh mặt trời, cùng với đôi mắt như cười như không của anh vào giờ phút này, và nhớ lại cảnh tượng lúc bắt đầu chiến đấu anh lao vào không chút do dự, muốn nói không rung động thì đó là giả.
“So với rung động, bây giờ tôi càng tò mò không biết dáng vẻ này của anh giống thiên sứ hay là người chim đây.” Biên Duyên ho khan một tiếng rồi nhìn anh từ trên xuống dưới, sau đó trêu chọc.
“Tôi không thể là một người đơn thuần, đúng không.” Vân Tô nhìn ánh mắt tránh né của cô lúc nãy, trong mắt anh hiện lên nét cười và giọng điệu cũng rất bất đắc dĩ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây