Lúc cô định quay người, người liên tục công kích thất bại – Nixon một lần nữa đâm kiếm về phía lưng cô. Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này đều thót tim, nhưng điều kỳ diệu là thanh kiếm kia của Nixon lại lướt qua người của cô thêm lần nữa.
Trận mưa kiếm không làm đối thủ bị thương, Nixon vốn đã không giỏi cận chiến nhìn thấy sắc mặt điềm tĩnh của Biên Duyên, tâm lý không khỏi có chút ảnh hưởng. Giao đấu lâu như vậy, anh ta còn chưa đụng được vào một sợi tóc của người ta, xem ra anh ta cần tập trung hơn nữa.
Bởi vì từ lúc bắt đầu đến giờ, anh ta nhận ra Biên Duyên không hề tấn công về phía mình, cho nên nãy giờ Nixon mới nhường cho cô ra tay.
Nixon sải rộng đôi cánh trắng muốt bay lên trời, dưới sự chiếu rọi của ánh sáng mặt trời, cơ thể anh ta như được phủ lên một tầng ánh sáng của thần linh, hệt như một thiên thần đẹp đẽ, nhưng khi anh ta mở miệng, một loại sóng âm thanh vô hình lại bắt đầu khuếch tán ra xung quanh.
Mặc dù âm thanh êm tai nhưng người ta có thể nhìn thấy được từng làn sóng bụi bặm ở nơi sóng âm đi qua, từ đó đủ để nhận ra sức tàn phá của nó lớn tới mức nào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây