Nhưng anh ta cũng biết rõ bọn họ vốn chỉ là một cái đội ngũ rời rạc mà thôi. Anh ta đã sớm đoán được nó sẽ tan rã, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy.
“Cố Hàm Ngọc, những chuyện mà cô đã làm với tôi đó, đã bao giờ cô hối hận chưa?” Biên Duyên đứng ở trên mỏm núi đá, mặt mày âm trầm. Đây là lần đầu tiên cô hỏi Cố Hàm Ngọc.
“Tôi chỉ hối hận mình đã ra tay nhẹ mà thôi.” Cố Hàm Ngọc nói xong, trong mắt lóe lên vẻ ác độc. Một cây roi mây lập tức quất tới cô. Không biết từ khi nào, cô dường như đã không còn lý do cho ác ý của Cố Hàm Ngọc nữa.
“Biên Duyên, muốn trách thì chỉ có thể trách vận may của cô quá tốt. Chuyện hầm mỏ năng lượng, cô phải nói cho chúng tôi biết.” Đại ca Hòa thấy Cố Hàm Ngọc ra tay thì cũng dẫn đầu một đám người phát động tấn công tới Biên Duyên.
“Dùng quãng đời còn lại của cô để sám hối đi.” Mắt Biên Duyên chợt lạnh, lĩnh vực màn chắn bảo vệ dựng thẳng đứng ở trước người khiến cho công kích của Cố Hàm Ngọc và những kẻ khác không cách nào đến gần cô được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây