Anh ta bật sáng cái bóng đèn trên đầu mới phát hiện, bóng đen ở nơi này hoàn toàn khác xa với màn đêm phía trên bởi dù có ánh sáng của bóng đèn đi chăng nữa họ cũng chỉ nhìn thấy khung cảnh cách đó ba mét, còn nơi nào không được chiếu sáng bị bao phủ tối đen như mực rất kỳ quái. Nhưng mà màu đỏ xung quanh hông của mọi người càng dễ thấy hơn là ánh sáng đèn trên đầu họ, anh ta đành tắt đèn đi rồi vội vàng đuổi theo bước chân của mọi người.
Bọn họ bơi chừng nửa tiếng đồng hồ, mới đến gần bờ hồ. Sau khi đội trưởng Vương đi lên, xác định xung quanh không có bất cứ nguy hiểm nào mới bắt đầu đếm số người.
“Chúng ta tìm chỗ gần đó tạo lá chắn rồi nghỉ ngơi đi, chúng ta không thể hành động ban đêm dưới sương mù này được.” Biên Duyên nghe đội trưởng Vương đếm số người xong rồi nói với người bên cạnh.
“Thế chúng ta đi lên đằng kia vậy, địa hình ở nơi đó rất thích hợp và bọn anh đã từng đóng quân ở đó.” Anh Năm bật bóng đèn chạy vụt lên đằng trước, sau khi anh ta xác định vị trí mới đề nghị.
“Được, chúng ta đi thôi.” Biên Duyên và Vân Tô đưa mắt nhìn nhau, họ đồng ý rồi dẫn người đi đến nơi anh Năm đã chỉ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây