“Ngài Kỳ đến từ nước Thục, tôi đặc biệt chuẩn bị cho anh đấy, dù sao anh cũng là khách.” Vân Tô nghe vậy nheo mắt lại, đôi mắt nhỏ dài đằng sau cặp kính ẩn chứa một chút cảm xúc không hài lòng, anh Năm này đang kiếm chuyện.
“Vân đoàn trưởng nói vậy sai rồi, từ khách chỉ thích hợp với anh thôi.” anh Năm nhướng mày, tuy trên mặt vẫn nở nụ cười, nhưng trong mắt ẩn chứa một tia sát ý, thái độ của Vân Tô đối với ân nhân của mình như vậy đấy.
“Ba người chúng ta đều là khách của thế giới sương mù, hai người tranh cãi chuyện này làm gì.” Biên Duyên nhìn hai người đột nhiên trở nên căng thẳng với nhau, trong mắt lộ vẻ khó hiểu, vừa nãy không phải đang yên lành sao, tại sao đột nhiên cãi nhau rồi?
“Trời tối rồi, đi săn nữa không an toàn, Vân Tô, anh có mang theo lương khô, nếu anh không ăn cay được thì tối nay ăn lương khô đỡ, xem như xong một bữa tối.” Biên Duyên nhìn Vân Tô, độ cay của thịt thỏ này đúng là một thử thách lớn với Vân Tô, dù sao độ cay của nó không thua gì ớt ma quỷ, hơn nữa anh còn bôi lên nhiều như vậy.
“Tiểu Duyên nói đúng, con thỏ này cứ để tôi và tiểu Duyên thích ăn cay ăn hết là được.” anh Năm nghe vậy, vẻ mặt ra vẻ đắc ý .
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây