“Đây là con gì vậy?” Sự kinh ngạc qua đi, Kỳ Chu Nham nhìn về phía lá chắn phòng hộ.
Vì lớp vỏ bên ngoài của tấm chắn tàng hình, cho nên những đốm đen nho nhỏ kia như đang bị một lực vô hình nào đó ngăn lại giữa không trung.
“Tôi chưa từng nhìn thấy loại cây này bao giờ.” Biên Duyên quay về chỗ cũ, nhìn những đốm đen giống như một loại hạt nào đó, cô lấy túi ra gom chúng lại rồi cất đi. Nếu như lúc Lạc Hồng ngứa tay ngứa chân, cô không nhận ra có điều kì lạ thì lúc này, mặt của Lạc Hồng đã dính một bãi mấy thứ giống như mè đen kia rồi.
“Lần sau đừng có nghịch dại như vậy nữa.” Sau khi kéo Lạc Hồng đứng dậy, Kỳ Chu Nham nhìn cậu ta bảo.
“Tôi không nghịch, vừa nãy tôi thực sự đã nhìn thấy thứ gì đó ở trong bụi cỏ.” Lạc Hồng phủi bụi dính trên người, trong mắt còn vẹn nguyên nét nghi hoặc. Vừa rồi, cậu ta không hề hoa mắt, quả thật có thứ gì đó trong bụi cỏ kia. Chỉ là bây giờ nhìn lại không thấy bất kỳ cái gì nữa, giống như mọi thứ chỉ là ảo giác thôi vậy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây