“Cô muốn nói là hơn mười năm trước sương mù đen đã mở ra một lần, các cô lúc đó còn nhỏ đã nhặt được Tịnh Lam rồi sao?” Thích Uyên thu lại ánh nhìn của mình với Biên Duyên, cúi đầu nhìn sang người phụ nữ trong lồng ngực mình. Nếu tất cả mọi chuyện đúng như Biên Duyên nói, thế Cố Hàm Ngọc là kẻ mưu mô xảo quyệt đến mức nào?
Cùng lúc đó, trong đầu của anh ta lại nhớ đến lúc bản thân nói chuyện với cha mẹ về chuyện hủy hôn. Lúc đó, mẹ của anh ta nói rằng: “Lúc cô bé này còn nhỏ đáng yêu, hiểu chuyện lắm. Nhưng mà sao khi lớn lên tính cách lại thay đổi trái ngược như vậy chứ, đúng là đáng tiếc mà!”
“Đúng vậy, hơn mười năm trước Cố Hàm Ngọc đã ăn Tịnh Lam rồi thức tỉnh tinh thần lực, tinh thần của cô ta là ám thị, cô ta hủy hoại không chỉ mỗi mình tôi.” Biên Duyên nhìn lông mày của Thích Uyên nhíu lại, khóe môi hơi cong lên.
“Ngay cả con của tôi, cũng vì cô ta đã ám thị tinh thần lực, mới xuất hiện chuyện tôi vào phòng của Vân Tô.
Còn về chuyện anh quan tâm cô ta như thế, ai đâu biết cô ta có ám thị vào anh hay không chứ. Dù sao, cô ta đê tiện như thế đấy.” Biên Duyên nhìn Cố Hàm Ngọc cố hết sức liều mạng lắc đầu, lại cảm thấy chưa đủ, chỉ thiếu chưa ném cô ta vào vực sâu thôi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây