Suốt dọc đường bọn họ tới đây gặp phải nhiều nguy hiểm như vậy, cô một thân một mình lại còn nguyên vẹn không bị tổn hao gì, đây không giống như chuyện mà người bình thường có thể làm được.
“Ừm, sắc trời sắp tối rồi, ban đêm quá mức nguy hiểm, chúng ta vẫn nên trở về tìm nơi nào đó để dựng trại đi.” Cố Hàm Ngọc nghe vậy thì gật đầu, suy nghĩ của Thích Uyên cũng đúng ý của cô ta, nhưng cô ta không chỉ muốn theo dõi sát sao Biên Duyên đơn giản như vậy, một nơi nguy hiểm như thế này, cô phải ở lại đây, mãi mãi trải nghiệm cảm giác sợ hãi mới đúng.
“Ừm.”
“Tối nay tu sửa, quay về sườn núi hạ trại.” Thích Uyên đứng dậy, thấy mọi người đã chữa trị được gần xong thì mới mở miệng nói.
“Xuất phát.” Mọi người nghe vậy thì thu dọn lại trang bị, Thích Uyên nhấc chân đi về phía nơi đã định sẵn từ ban đầu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây