Lạc Thu Minh nghe vậy thì nhìn cô với vẻ mặt phức tạp, anh ấy không ngờ Biên Duyên vậy mà lại tự nguyện đi vào vùng sương mù đen vì Vân Tô.
“Dị năng của tôi đã đạt cấp ba, nếu tôi không có chút thực lực thì anh cho rằng vì sao Vân Tô lại để anh đến thương lượng với tôi khi có vấn đề chứ? Cứ quyết định như vậy đi, tôi xuống đó tìm người, anh ở lại đây chăm An An, chờ tới khi tôi trở lại thằng bé không được thiếu sợi tóc nào đâu đấy.” Biên Duyên thấy Lạc Thu Minh còn đang muốn phản đối, thì dứt khoát đưa ra quyết định.
Mấy ngày gần đây cô đã trăn trở rất nhiều về vấn đề này, bây giờ đã đến lúc cô phải đưa ra quyết định.
“Tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho An An.” Lạc Thu Minh thấy cô đã quyết ý, trong mắt cô cũng không có vẻ gì là đang tự miễn cưỡng, anh ấy lại nhớ tới vấn đề trên thân thể mình, cuối cùng không phản đối nữa.
“Đúng rồi, anh không cần phải sắp xếp đồng đội cho tôi, tôi thích hành động một mình.” Trước khi lên lầu, Biên Duyên nghiêng người nói với anh ấy như vậy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây