“Ăn sáng đi. Chú ăn cháo này đi ạ.” Nói rồi, Biên Duyên múc một bát cháo cá đặt trước mặt Vân Văn Bân, giúp ông ấm bụng.
“Chị Biên, chị có quen biết với bác Hai sao?” Nhìn khung cảnh hài hòa trên bàn ăn, Lạc Hồng thở phào nhẹ nhõm. Sắc mặt của bác Hai cũng thoải mái hơn nhiều so với đêm hôm qua rồi!
“Ừm, chú rất quý An An.” Biên Duyên nghe được lời này thì liếc cậu ta một cái. Mặt lành lặn, cơ thể khỏe khoắn, còn chưa bị ăn đập nên giờ mồm miệng mới nhanh nhảu như vậy đây mà.
“Nhìn thôi cũng biết mà.” Lạc Hồng nhìn sang đáp, nụ cười hiền từ của bác Hai đối với An An bây giờ tốt hơn lúc nhìn cậu ta nhiều lắm rồi.
“Tay nghề của cô Biên đúng là không chê vào đâu được, hương vị còn tươi ngon hơn số đồ ăn không bị ô nhiễm trước mạt thế nữa.” Sau khi húp một ngụm cháo cá, Vân Văn Bân không tiếc lời khen ngợi cô. Ngay cả ở khu số bảy cũng sợ là không có dị năng giả nào đạt đến trình độ thanh lọc thực phẩm sạch sánh ngang cô.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây