“Được rồi, cảm ơn cô!” Vân Tô không ngờ mấy thứ này có thể khôi phục được thể lực, sự cảm kích trong ánh mắt cũng tăng thêm.
“An An tạm biệt chú Vân đi.” Biên Duyên đưa con đến trước mặt Vân Tô để cho anh ôm, con đường tương lai dưới lớp sương mù kia còn rất mờ mịt, không chừng lần này là lần cuối An An gặp cha ruột của mình. Nghĩ đến đây, Biên Duyên vội vàng vứt suy nghĩ ra ngoài.
“Chú Vân, các chú về sớm một chút, ra ngoài nhớ cẩn thận và chú ý an toàn.” An An nghiêm túc nhìn anh rất chăm chú, mẹ nói chú Vân phải ra ngoài đánh quái vật.
“Chú biết rồi. Trong khoảng thời gian này tôi không ở đây, cô cần gì cứ nói với Lạc Thu Minh, tôi đi đây.” Anh xoa mái tóc mềm mại của An An, vác ba lô lên lưng chuẩn bị xuất phát.
“Tôi biết rồi, sẽ đợi các người chiến thắng về. Lúc đó, tôi sẽ nấu thật nhiều món ăn chúc mừng cho các người.” Sắp chia tay, Biên Duyên bế con tiễn anh ra cửa. Cô thật sự hy vọng họ có thể an toàn quay về.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây