“Được rồi, lát nữa tôi làm cho ít thức ăn, nhưng mà trong tủ lạnh không có thịt dị thú cấp ba, hiệu quả sẽ kém hơn một chút.” Nếu anh đã quyết tâm rồi thì cô sẽ làm chuyện gì đó cho anh trong khả năng của mình, mong rằng họ có thể sống sót trở về.
Rốt cuộc thì Tây Thành rất cần Vân Tô.
“Làm phiền cô.” Vân Tô khẽ cử động cơ thể, anh cảm thấy sự phản phệ do dùng dị năng đồng hóa đã dễ chịu hơn lúc ban đầu rất nhiều, đều là nhờ canh của Biên Duyên.
“Nhưng mà có chuyện này tôi rất tò mò, dị năng thứ hai của anh là gì?” Biên Duyên nhớ tới những gì Triệu Trần kể lại, anh ta nói rằng Vân Tô đã cắn lên vết thương của quái vật, cô cảm thấy thật khó tin, rốt cuộc thì hành động ấy không phù hợp với khí chất của anh chút nào.
“Đồng hóa phục chế, bất cứ bộ phận nào của một sinh vật bất kỳ, tôi chỉ cần nuốt vào là có thể biến thành một bản sao hoàn mỹ chỉ trong giây lát, nhưng mà với năng lực hiện tại của tôi thì chỉ có thể phục chế bề ngoài và những năng lực cơ bản thôi. Hơn nữa, mỗi lần sử dụng xong thì tôi đều phải chịu phản phệ nghiêm trọng, nếu hôm nay không có canh hồi phục của cô thì tôi phải nằm trên giường ít nhất một tuần, còn gây tổn thương một chút đến dị năng hạch.” Cho nên, nếu không phải trường hợp bất khả kháng thì anh cũng không muốn dùng dị năng này.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây