Trong phòng, Biên Duyên đỡ Vân Tô lên giường.
“Anh nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, tôi đi làm cho anh chút đồ ăn.” Sau khi lót gối đầu cẩn thận cho anh, Biên Duyên cũng không ở trong phòng lâu, cô nhận thấy có vẻ Lạc Hồng có chuyện phải nói với anh, huống hồ cô đã đạt được mục đích của mình rồi.
“Cảm ơn.” Vân Tô lúc không đeo kính trông có vẻ dịu dàng hơn nhiều, hơn nữa bởi vì anh không có quá nhiều sức lực, giọng nói của anh có vẻ trầm thấp vô lực.
Biên Duyên cười với anh rồi rời đi.
Dưới tầng, ban đầu mọi người còn cảm thấy bản thân không có tâm trạng ăn uống, sau khi Triệu Khuyển bưng đồ ăn từ phòng bếp lên, mùi hương của đồ ăn tỏa ra bốn phía, mọi người lập tức thay đổi sắc mặt, lúc Biên Duyên xuống tầng thì cảnh tượng trước mắt cô là mọi người đang ăn uống ngấu nghiến.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây