“Đỉnh Phong cấp hai, cho nên cô cứ yên tâm rằng miệng vết thương của cô sẽ được chữa lành trong đêm nay.” Vân Tô nhìn cô thỉnh thoảng lại xoa mặt mình thật nhẹ, rồi lại hút một ngụm không khí lạnh, khóe môi của anh lại vô thức cong lên một đường rất nhạt.
“Vậy tốt quá rồi, lúc nãy tôi chả cảm giác được gì, bây giờ bình tĩnh lại mới thấy cả người đau điếng.” Vân Tô băng bó rất nhẹ nhàng, lúc anh băng bó cô cũng không đau như bây giờ. Biên Duyên đoán, thuốc đã thẩm thấu vào miệng vết thương rồi nên mới đau như thế.
“Cô ăn viên kẹo đi, lát nữa sẽ đến.” Vân Tô nói dứt lời, liền lấy ra một viên kẹo từ trong túi quần ra đưa cho cô.
“Cảm ơn, tôi không ngờ đoàn trưởng Chấp Băng lại có thói quen bỏ kẹo trong túi quần như thế.” Biên Duyên lấy viên kẹo trong tay Vân Tô, dùng ánh mắt sâu xa liếc qua anh, cô không nhìn ra người đàn ông này lại thích ăn ngọt đến vậy, thậm chí còn vị ô mai, đúng là có trái tim thiếu nữ mà.
Vân Tô nhìn ánh mắt trêu chọc của Biên Duyên, chỉ hé miệng nhưng không nói gì. Thật ra kẹo trái cây này do Vân Tô bảo người ta tìm mua về, mỗi lần anh đến thăm An An sẽ bỏ vài viên trong túi quần, cho nên gần đây anh cứ vô thức bỏ chúng vào túi quần mới cho Biên Duyên có cơ hội trêu mình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây