Hạ Thu Ca nuốt miếng táo trong miệng xuống, rồi nhìn cô nói.
“Chuyện này tôi chưa từng nghĩ qua, dù sao bây giờ hai mẹ con tôi cũng rất hạnh phúc, cho nên tôi không phiền hai người đâu.” Biên Duyên nhìn ánh mắt rục rịch của Hạ Thu Ca, lập tức từ chối.
“Tiểu Duyên à, tôi biết cô đang lo lắng cái gì. Nhưng mà cô một mình dẫn An An vùng vẫy trong thế giới tận thế này rất cực khổ đó.” Hạ Thu Ca nắm chặt tay của Biên Duyên, những ngày qua cô đã gặp cực khổ bao nhiêu thì hàng xóm như cô ấy là người nhìn thấy tận mắt và biết rõ nhất. Nếu như có một người có thể chia sẻ cho Biên Duyên một chút thì tốt hơn rất nhiều, cô ấy thấy Biên Duyên không do dự mà từ chối lập tức, đoán rằng có lẽ cô ấy lo người ta sẽ đối xử tệ với An An.
“Tôi đâu có thấy khó khăn gì đâu, chỉ thấy thời gian trôi qua rất nhiều thứ thú vị và phong phú thôi.” Biên Duyên lại tiếp tục từ chối lòng tốt của Hạ Thu Ca, cô thật sự không có suy nghĩ tìm một người nào đó sống chung ở thế giới này.
“Được rồi, nếu cô không muốn nhắc đến chủ đề này nữa, thì tôi cũng không nói nhiều làm gì. Nhưng mà, cô có để ý bây giờ mọi người trong chợ toàn nghĩ cô với người đàn ông đeo khẩu trang kia đang hẹn hò không đấy?” Hạ Thu Ca thấy Biên Duyên dứt khoát từ chối đến thế rồi cũng không ép uổng gì nữa, nhưng trong lòng vẫn có kế hoạch sẵn, nếu như đã tìm người tốt vẫn phải dẫn người đó đến cho Biên Duyên xem mắt mới được, dù sao thì ấn tượng đầu tiên vẫn là quan trọng nhất. Mà chuyện tình cảm ấy, không ai mà nói chắc được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây