Ra khỏi chợ, Biên Duyên quen thuộc mà dẫn Vân Tô đến một căn nhà nhỏ cách chợ tầm hơn hai mươi phút đi bộ, nhưng hôm nay hai người dẫn theo một đứa nhỏ nên hai người vừa đi vừa đùa giỡn với cậu bé, lúc tới căn nhà thì đã hơn nửa tiếng.
“Cảm ơn anh đã cho tôi mượn nhà.” Nhìn căn nhà trước mặt, Biên Duyên cười nhìn anh với vẻ cảm ơn, ngôi nhà này rất thích hợp để giam giữ người, bởi vì chung quanh nó cơ hồ không có căn nhà nào khác, chỉ có đất trống, vậy nên dù hai người bị nhốt dưới tầng hầm có làm ra động tĩnh nào thì cũng sẽ không có người tới xem.
“Có ích với cô là tốt rồi, tôi cũng đâu phải cho mượn không, có thu tiền nhà mỗi ngày mà.” Vân Tô mỉm cười nhìn cô, đồ ăn ngày nào cũng rất ngon.
“Xem ra về sau phải nấu thêm đồ ăn cho anh rồi.” Thấy Vân Tô nói chuyện như vậy, Biên Duyên cũng không khỏi cười trêu chọc anh một câu, cô vừa nói chuyện vừa đưa tay gõ cửa phòng.
“Đội trưởng, bà chủ Biên, nhóc An, mọi người tới chơi à.” Triệu Khuyển nghe thấy âm thanh thì rất nhanh đã chạy tới mở cửa, lúc anh ta nhìn thấy người thấy có cả đội trưởng nhà mình thì ánh mắt toát lên vẻ kinh ngạc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây