Rõ ràng trong lòng cảm thấy tự hào về nhi tử của mình, nhưng ngoài miệng lại mắng: “Sao con lại như vậy? Chẳng phải đã nói con cứu người cũng phải có chừng mực, trước tiên phải đảm bảo con và Tiểu Hoạ an toàn sao?”
“Con có biết chúng ta đã đợi bao lâu không? Có biết ta và nương Tiểu Hoạ lo lắng các con xảy ra chuyện đến nhường nào không? Sợ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.”
Sống mũi Tần Túc chua xót, y học theo Tô Hoạ ôm chặt lấy nương mình, dùng cánh tay rắn chắc hữu lực trao cho bà ấy cái ôm ấm áp nhất.
Y dịu dàng trấn an mẫu thân mình: “Nương yên tâm, sau này con và Tiểu Hoạ nhất định sẽ không khiến hai người phải lo lắng nữa, quảng đời còn lại chúng con sẽ làm bạn với hai người, hiếu kính hai người.”
Dung thị vốn dĩ còn muốn mắng, nhưng trong khoảnh khắc Tần Túc ôm chặt lấy bà ấy kia, trái tim vẫn luôn căng chặt, kiên cường chống đỡ suốt hai năm cuối cùng cũng thả lỏng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây