Không những không động thủ với Vân Lộng Nguyệt mà thậm chí còn không nói một lời.
Vân Lộng Nguyệt nhìn theo bóng dáng xoay người rời đi của Tề Lâm, khoé miệng nhếch lên một nụ cười đắc ý.
Nàng ta biết ngay mà, Tề Lâm vẫn còn cần dị năng hệ thuỷ của tỷ tỷ nàng ta, càng cần đứa con trong bụng tỷ tỷ nàng ta, cho dù biết rõ Xuân Nghênh là do nàng ta giết, Tề Lâm cũng sẽ không vì muốn ra mặt cho một nha hoàn mà đắc tội với Vân gia.
Khi Tề Lâm lại nhốt mình trong thiên thính một lần nữa, Vân Khiếu mới hồi phục lại tinh thần, nhìn chằm chằm vào vết máu trên mặt đất, nhắc nhở nói: “Nguyệt Nhi! Con còn không mau xử lý vết máu này và đưa ra ngoài chôn đi? Thực sự muốn chờ đến khi Dung thị và Tần Túc phát hiện ra sao?”
Vân Ngâm Phong cũng suy nghĩ một lát rồi nói: “Muội muội, cha nói đúng, mặc dù là Xuân Nghênh cầu xin muội, nhưng việc này thực sự rất dễ khiến người khác hiểu nhầm, tốt nhất vẫn nên dọn dẹp vết máu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây