Trước kia Lý Uyển Nhi cho mọi người ấn tượng, là thiếu phu nhân hiền tuệ nghe lời.
Người trước mắt này, bị quỷ nhập thân hay sao?
Nhưng không chờ bọn họ hiểu rõ, Giải Sai đã tới, hơi giận hỏi: “Vừa rồi là ai hô muốn giải xiềng xích?”
“Là ta!” Lý Uyển Nhi quay sang nhìn Giải Sai, hù chết Tô gia không đền mạng lại nói: “Ta không muốn cùng khóa với đám súc sinh này, ngoài ra phiền Giải Sai nói cho đầu lĩnh các ngươi biết, nếu hắn đồng ý cho con trai ta nước muối nhạt, ta cái gì cũng có thể đồng ý với hắn.”
Không ai ngờ, một nữ tử mảnh mai như Lý Uyển Nhi, vì cứu nhi tử mình lại có thể làm được việc mẫu nghi thiên hạ như thế, cái gì cũng có thể vứt bỏ.
Dứt khoát, độc ác, không sợ trời không sợ đất!
Khi Lý Uyển Nhi được Giải Sai dẫn tới trước mặt Hồng Khánh, Hồng Khánh biết được nàng ấy nguyện vì nhi tử mình cái gì cũng nguyện làm, ánh mắt ti tiện quét từ đầu đến chân Lý Uyển Nhi.
Lúc này hắn ta mới phát hiện, dung mạo Lý Uyển Nhi nhìn kỹ cũng xem như tú mỹ, làn da trắng như tuyết.
Tuy đã sinh con, nhưng phong thái vẫn rất phong trần, kiều mỵ động lòng người.
Hồng Khánh càng nhìn càng miệng đắng lưỡi khô, lòng ngứa ngáy khó chịu.
Rốt cuộc hắn ta cũng không nhịn được, trực tiếp ôm lấy Lý Uyển Nhi, ngay trước mặt hơn bảy trăm người, đưa nàng ấy vào rừng cây.
Về phần tiếp theo Lý Uyển Nhi sẽ như thế nào, hơn bảy trăm người đều không cần đoán, bởi vì dùng mắt cũng có thể nhìn thấy.
Hồng Khánh quả thực là một kẻ điên, dẫn Lý Uyển Nhi vào rừng cây cũng không sâu, ngay tại nơi mà hơn bảy trăm người có thể nhìn thấy, ẩn trong một bụi gai liền làm việc ngay tại chỗ.
Hơn nữa hơn bảy trăm người muốn không nghe thấy thanh âm cũng không được.
Cảnh này khiến hơn bảy trăm người đều có suy nghĩ sâu xa, nhưng phản ứng khác biệt, từng khuôn mặt tựa như những hình ảnh sinh động đa dạng.
Đám Giải Sai cười càn rỡ, bọn trẻ ngây thơ, các nữ tử thì run rẩy sợ hãi, đàn ông thì giả vờ như không nhìn thấy.
Tần Túc, Tề Lâm, Tô Tự Phồn, những thiếu niên chưa trải đời này mặt ngoài vững vàng như người trưởng thành, nhưng thực tế tai từng người đều đỏ bừng.
Các phu nhân, các lão phụ, lão nam nhân thì mắng chửi không ngớt.
Linh hồn của một thời đại mới như Tô Hoạ, chưa từng ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, ở thế giới cũ, trong công viên, trong xe, trên đỉnh núi, trong rừng cây, loại hình ảnh nào nàng chưa từng thấy qua? Nên chỉ vài giây sửng sốt liền như cũ không mấy quan tâm đến.
Về phần Tô gia, càng náo nhiệt hơn.
“A! Tiện nhân! Tiện nhân không biết xấu hổ!”
Tô Hàn thấy thê tử mình ban ngày ban mặt (Nhật Thực Phục Viên) cùng nam nhân khác vào rừng cây, mặt mũi dữ tợn giận dữ muốn chết.
Nhưng hắn ta không phải bởi vì chuyện thê tử mình bị làm nhục mà tức giận, mà bởi vì cảm thấy Lý Uyển Nhi đội nón xanh cho hắn ta trước mặt mọi người.
Trước mặt mọi người trả thù hắn ta, cố ý để hắn ta cả đời không cách nào ngẩng đầu làm người.
“Tiện nhân, ta muốn giết ngươi!” Tô Hàn gào thét muốn vọt vào rừng cây.
Nhưng tất nhiên là hắn ta không cách nào tới gần, các Giải Sai làm sao có thể để cho hắn ta cắt ngang chuyện tốt của Hồng Khánh?
Đám Giải Sai không phải nhẹ nhàng ngăn cản hắn ta, một Giải Sai trong đó còn đạp hắn ta một cước, sau đó giẫm hắn ta dưới chân, giẫm lên mặt hắn ta rồi nhổ một ngụm nước bọt.
Chế nhạo nói: “Phế vật, ngay cả nhi tử của mình cũng không cứu được, phải dựa vào nương tử của mình!”
“Thả ta ra, aaaaa!”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin