Mấy chục tiểu thư kia sớm muộn gì cũng bị bọn hắn thay phiên đùa bỡn, Tô Ngôn Sơn hiện tại không muốn, đến lúc đó Tô Nhan tuyệt đối sẽ là kẻ bị hành hạ thê thảm nhất.
Tô Ngôn Sơn kinh ngạc nhìn Giải Sai cười lạnh, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành, nhưng lửa giận ngập trời che mờ lý trí, ông một chút cũng không đoán được trong đó còn ẩn chứa thâm ý khác.
Tô Ngôn Sơn tức giận bừng bừng trở về dưới bóng cây Tô gia nghỉ ngơi.
Lý Uyển Nhi thấy Tô Ngôn Sơn hùng hổ tay không trở về, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: “Phụ thân, bọn chúng nói thế nào?”
Tô Hàn cau mày nói: “Chẳng lẽ bọn chúng không muốn cho?”
Tô Ngôn Sơn nhìn con dâu, lại nhìn con trai, lại nhìn nhìn cháu trai đang nằm trên đất mặt mũi đỏ bừng bất tỉnh nhân sự, cuối cùng nhìn sang Tô Nhan đang vì nét chữ xấu xí mà gào khóc.
Lời đến bên miệng lại nuốt trở về, chỉ thở dài nói: “Các ngươi còn trẻ, về sau còn có thể tái sinh.”
“Cái gì?” Thân thể Lý Uyển Nhi nhoáng một cái, ngã ngồi xuống đất.
Nàng ta quay đầu, đột nhiên nắm lấy cánh tay Phùng Như Sương, hai mắt đỏ bừng, kích động mắng: “Đều tại ngươi! Cái lão độc phụ này hại chết cháu mình!”
“Ta đã nói sẽ làm mũ cho Minh nhi! Nhưng ngươi lại vì đấu với tiểu thiếp mà hại chết con trai ta, các ngươi đều là hung thủ hại chết con trai ta!”
Phùng Như Sương bị Lý Uyển Nhi cào cánh tay đau nhức, lại giận mà không dám nói gì.
Bởi vì bà ta xác thực vì mặt mũi, tổn hại tính mạng cháu mình, ôm tâm lý may mắn.
Nhưng bà ta không hề thấy lỗi của mình, cũng cảm thấy con trai còn trẻ, mới mười chín tuổi, một đứa cháu chết yểu, sau này còn có thể sinh, hơn nữa muốn sinh bao nhiêu thì sinh bấy nhiêu.
Lý Uyển Nhi thấy bộ dáng lạnh lùng không nhận sai của Phùng Như Sương, khóc trời khóc đất đẩy mạnh tay bà ta: “Ngươi trả con cho ta! Trả con ta lại đây!”
Tô Hàn thấy mẫu thân bị Lý Uyển Nhi đẩy, tức giận dâng lên “bốp” một cái tát hung hăng vào mặt Lý Uyển Nhi.
Hắn ta quát: “Buông tay! Nàng nổi điên cái gì! Minh nhi còn chưa chết đã bị nàng nguyền rủa chết rồi!”
Tô Nhan cũng bênh vực mẫu thân: “Đúng vậy, Minh ca nhi còn chưa chết, chẳng phải chỉ bị cảm nắng sao! Không chừng Minh ca nhi có thể tự mình chống đỡ được!”
Tô lão thái mở mắt, liếc Tô Ngôn Sơn một cái, lạnh giọng chen vào:
“Việc này đều do tiện phụ Thẩm Kiều Kiều kia! Có một trăm lượng bạc kia, Minh nhi đừng nói muốn một chút nước muối nhạt, chúng ta ăn bánh nướng cũng được!”
Đến bây giờ, bà lão vẫn nhớ nhung ngân phiếu một trăm lượng mà Tô Hoạ đưa cho Hồng Khánh, còn có bọc quần áo toàn bánh nướng trên lưng Tô Hoạ.
Tầm mắt âm lãnh xa xa nhìn chằm chằm Tô Hoạ, bà lão nói thầm: “Nha đầu chết tiệt!”
Tô Hoạ không chỉ không để lại ngân phiếu gây họa, còn đeo túi hành lý không rời người, thậm chí mang theo mấy người Thẩm Kiều Kiều tránh Tô gia như tránh ôn dịch.
Không hề làm khó mình, đồng thời cũng không cho Tô gia cơ hội đánh chủ ý lên bao quần áo của nàng.
Tô lão thái nhìn cháu trai một chút, đột nhiên nảy ra một kế, mặt dày vô sỉ nói: “Không ngờ Minh nhi sắp chết cũng không cầu xin được Giải Sai, Ngôn Sơn, ngươi đi nhờ tiện phụ kia giúp đỡ Minh nhi, nói thế nào thì Minh nhi cũng từng xem như là cháu của nó.”
Thẩm Kiều Kiều tuy là tiểu thiếp, nhưng cũng là do Tô Ngôn Sơn từ cửa hông nâng vào cửa, con trai của Tô Hàn còn phải gọi một tiếng thứ mẫu.