Vừa Xét Nhà Lại Gặp Mạt Thế Ta Trữ Hàng Xuyên Cổ Chạy Nạn

Chương 47:

Chương Trước Chương Tiếp

Hồng Khánh quay đầu nhìn lướt qua Tần Túc, lúc này trong lòng cũng có chút rụt rè.

Tần Túc trước đó tìm hắn ta lấy nước muối nhạt, kỳ thật một đồng cũng không có cho hắn ta, chỉ nói một câu lão bộ tướng An Quốc Công đã từng ngự giáp về ruộng, tùy tiện đưa ra một cái đều là chiến công hiển hách, kém chút dọa hắn ta tè ra quần.

Có câu nói lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, ai biết lão bộ tướng nhà An Quốc Công có luôn luôn đi theo phía sau hay không?

Còn có Tần Túc tuy bị khóa xương bả vai, nhưng vẻ mặt vẫn luôn đạm mạc, Hồng Khánh cảm thấy mình nhìn không thấu Tần Túc sâu cạn thế nào.

Hơn nữa, còn có muội muội của Tần Túc, gặp đại nạn này, nữ oa năm tuổi cũng không khóc không nháo, căn bản không để cho người ta chú ý tới cô bé, rất kỳ quái.

“Được rồi, toàn bộ giải tán, làm việc của mình, tiếp theo lên đường như cũ!”

Hồng Khánh thấy mọi chuyện đã thương lượng xong, lập tức bảo hơn hai trăm người giải tán, ai làm việc nấy.

Khi Hồng Khánh đứng dậy đưa mắt nhìn về phía hơn năm trăm lưu phạm, chỉ thấy hơn năm trăm người thần thái cử chỉ khác nhau.

Có nhắm mắt nghỉ ngơi, có ngẩng đầu nhìn trời, còn có đang cãi lộn gà bay chó sủa.

Người cãi nhau tất nhiên là Tô gia, chỉ là lần này không phải cãi lộn vì cái mũ nữa, Tô lão thái và Phùng Như Sương bị phơi nắng một canh giờ, mặt mũi gì cũng không cần, dừng lại nghỉ ngơi liền đàng hoàng đội mũ rơm lên.

Cả nhà cãi lộn, là bởi vì con trai của Tô Hàn bị say nắng.

Lần này, bọn họ không ai có nước muối.

Nên chuyện bọn họ cãi nhau là ai đi cầu xin Hồng Khánh bố thí muối nhạt.

Hơn năm trăm người đều đang phỏng đoán tâm tư của Hoàng đế Gia Chính, lúc suy nghĩ đường sống, người một nhà Tô gia vậy mà bởi vì một chút nước muối lại cãi nhau.

Tầm mắt Hồng Khánh nhìn người một nhà Tô gia, cuối cùng dừng ở khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nhan, đột nhiên kêu một người Giải Sai tới, nói: “Nói với Tô gia, muốn nước muối nhạt, để đích nữ nhà hắn ban đêm đến chỗ ta.”

Hơn năm trăm lưu phạm, không bao lâu nữa toàn bộ sẽ biến thành quỷ chết, mười mấy cô nương, không xử lý thì lãng phí.

Hai trăm giải lao, mỗi lần áp giải phạm nhân một lần chính là tốn thời gian mấy tháng, không có bà nương nhà mình giải quyết, bọn họ rất ngứa ngáy.



Mười mấy nhà lưu phạm, một chút cũng không biết Hồng Khánh đã để mắt tới các tiểu thư nhà bọn họ.

Còn tính thừa dịp người của Hoàng đế Gia Chính chưa tới, bắt cóc toàn bộ các nàng.

Tô gia cãi lộn đến khi Tô Ngôn Sơn lên tiếng, ông nhăn nhó mặt già đi cầu xin nước muối nhạt.

Nhưng khi Tô Ngôn Sơn nghe Giải Sai nói, muốn cầu xin nước muối nhạt, thì để Tô Nhan hầu hạ Hồng Khánh một đêm, suýt nữa tức giận đến ngã ngửa.

Sắc mặt ông lúc xanh lúc trắng như vại nước nhuộm, cả giận quát: “Không cần! Tôn nhi của ta có chết, Tô Ngôn Sơn ta cũng không bán nữ!”

Tôn nhi chết có thể sinh thêm một đứa, nếu khuê nữ của ông bị kẻ khác nhục nhã trước mặt mấy trăm người, sau này ông còn mặt mũi nào nhìn người đời nữa?

Hồng Khánh thật sự đã cho ông mở mang kiến thức, cuối cùng cũng hiểu được một đạo lý, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, phượng hoàng rụng lông không bằng gà.

“Tùy ngươi, lời của lão đại ta đã truyền đạt, có muốn nước hay không tùy ngươi.” Giải Sai cười lạnh.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)