Vừa Xét Nhà Lại Gặp Mạt Thế Ta Trữ Hàng Xuyên Cổ Chạy Nạn

Chương 46:

Chương Trước Chương Tiếp

Tần Túc và Tề Lâm sau đó cũng vây quanh nói chuyện với nhau, mấy nhà khác cũng không ngoại lệ, người người cảm thấy bất an.

Đám người Tô Hoạ cũng ngồi trên tảng đá lớn trò chuyện.

Thẩm Kiều Kiều mặt không còn chút máu, run rẩy môi nói: “Các con có lẽ còn chưa biết, việc Nhật thực này rất nghiêm trọng, được coi là dấu hiệu vong quốc.”

“Nghe ngoại tổ phụ các con nói, trước kia một số hoàng đế không muốn hạ chiếu tự chuộc tội, sẽ đổ tội lên người triều thần, chúng ta trùng hợp bị lưu đày như vậy, chỉ sợ sẽ...”

Chỉ sợ sẽ bị Hoàng đế Gia Chính giết chết thành người chịu tội thay, Thẩm Kiều Kiều không thể nói ra lời này.

Nhưng hai mắt bà đỏ lên, thanh âm nghẹn ngào tự trách: “Đều oán ta, nếu ngày đó nghe lời Họa tỷ nhi, sớm một chút đoạn ly với cha các con, chúng ta sẽ không...”

Tô Hoạ nghe vậy khóe miệng co giật, việc này có muốn trách cũng là do cẩu hoàng đế, là cẩu hoàng đế tàn bạo bất nhân, có quan hệ gì với người khác?

Tô Tự Phồn nhìn Tô Hoạ, hỏi: “Ngũ muội, tỷ tỷ áo đỏ nói thế nào?”

Tô Hoạ thấy năm đôi mắt đều nhìn mình, nàng không trả lời, chỉ dùng khẩu hình môi ám chỉ một chữ —— trốn.

Tất cả mọi người có thể đoán được Hoàng đế có thể sẽ giết tất cả lưu phạm tế thiên chuộc tội, vậy Hồng Khánh tự nhiên cũng có thể đoán được.

Là Giải Sai, một bên là cẩu Hoàng đế, một bên là lưu phạm, cũng không cần chọn, Hồng Khánh tuyệt đối sẽ chọn bên cẩu hoàng đế mà đứng.

Mà kế tiếp việc Hồng Khánh sẽ làm, chính là tập trung hơn vào năm trăm lưu phạm, sau đó chờ cẩu hoàng đế phái người đến, thậm chí có thể còn xung phong nhận việc đưa tiễn hơn năm trăm lưu phạm một đoạn đường.

Lúc này, không chỉ có Tô Hoạ đoán được ý định của Hồng Khánh, đám người Tần Túc và Tề Lâm cũng đoán được.

“Làm sao bây giờ?” Tề Lâm hỏi Tần Túc.

Tần Túc cũng dùng khẩu hình môi nói lại một chữ: “Trốn.”

Hai người đều đoán Hoàng đế Gia Chính kế tiếp nhất định sẽ tìm Khâm Thiên Giám, sau đó lại cho hai nhà Quốc công bọn họ thêm một tội danh tai tinh giáng thế.

Chỉ cần tội danh này được giáng xuống, tất cả mọi người đều phải chết, bao gồm cả Giải Sai ở đây.

Nếu như Hồng Khánh cho rằng đem lưu phạm dâng lên, có thể gối cao không lo, vậy đơn giản là mơ mộng hão huyền.

Đây là vết nhơ, Hoàng đế Gia Chính tuyệt đối sẽ không để cho người biết bí mật của hắn sống ở trên đời này.

Hồng Khánh và 200 giải sai, quả thật ngồi vây quanh một chỗ suy đoán Hoàng đế Gia Chính, cho rằng dâng lên toàn bộ lưu phạm là có thể giữ mạng.

Hồng Khánh đấm một cái vào đầu mình, mắng: “Mẹ nó, chúng ta thật xui xẻo, áp giải nhiều năm như vậy, lần đầu tiên gặp phải Thực Nhật.”

Giải Sai giáp: “Vậy tiếp theo chúng ta có cần lên đường nữa không?”

Giải Sai ất: “Đi, vì sao không đi? Chúng ta vừa chờ tin tức của Hoàng đế, vừa ổn định lưu phạm để tránh bọn họ hoài nghi, như lão đại nói, nếu Hoàng đế viết chiếu tự kể tội, chúng ta cũng không trì hoãn lên đường. Nếu không viết, chúng ta cũng có thể báo cáo kết quả công tác không thiếu một ai.”

Hồng Khánh gật đầu: “Không sai, vẫn lên đường như cũ. Mặt khác phải cẩn thận, hai vị công tử nhà Quốc công cũng không phải kẻ thường, dù sao hai người mới mười ba tuổi đã dám xông pha chiến đấu.”

“Nhất là tiểu tử nhà An Quốc Công kia chính là người điên, một mình dám đơn thương độc mã cải trang quân địch man di, lẫn vào doanh trại địch cắt lấy thủ cấp đầu lĩnh quân địch, người nào dám làm như thế?”

Nhóm dịch: Nhà YooAhin

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)