Vừa Xét Nhà Lại Gặp Mạt Thế Ta Trữ Hàng Xuyên Cổ Chạy Nạn

Chương 45:

Chương Trước Chương Tiếp

“Vâng, Hoàng Thượng!” Giám chính chân vừa bước ra khỏi Diêm La Điện, thấy mình tránh được một kiếp, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bước đi như chạy.

Đợi tới lúc ngự thư phòng chỉ còn lại có Hoàng đế Gia Chính, Hoàng đế Gia Chính đột nhiên kêu lên: “Phục Ma, Tru Yêu.”

Phục Ma, Tru Yêu là ám vệ song sinh đắc lực nhất của hắn.

Hai người bộ dạng giống nhau như đúc, hơn nữa luôn ẩn núp ở bên người Hoàng đế Gia Chính, bảo hộ an nguy của Hoàng đế Gia Chính.

Huynh đệ hai người nghe được tiếng kêu to, hai bóng người chợt lóe, liền quỳ gối trước mặt Hoàng đế Gia Chính.

Hoàng đế Gia Chính liếc hai người một cái, tàn bạo thi lệnh: “Tất cả mọi người bị lưu đày hôm qua, một tên cũng không để lại!”

Hai người ngẩn ra, sau đó gật đầu: “Vâng!”



Tô Hoạ đoán Hoàng đế Gia Chính sẽ bởi vì Nhật thực toàn phần mà động sát tâm.

Nhưng nàng không đoán được, bởi vì vận động thiên thể và vạn vật hấp dẫn, Đại Càn nhiều lần trùng hợp gặp phải cảnh tượng trước tận thế như vậy.

Phàm là những nơi dựa vào biển, bởi năng lượng triều tịch đều đột nhiên tăng lớn, sóng biển dâng lên, độ cao gia tăng làm vỏ trái đất dần xảy ra thay đổi, trong nháy mắt lại cuốn rút không còn.

Ngư dân sống bên bờ biển, tận mắt nhìn thấy nước biển chợt rút lui nhanh chóng, không chỉ làm lộ ra hải ngư, tôm, cua ở khu biển cạn, mà đáy biển cũng biến thành bãi biển.

“Trời ạ! Thật nhiều cá! Thật nhiều tôm cua! Mau nhặt!”

Ngư dân nào biết từ thời điểm đấy dưới đáy biển mấy ngàn mét đã nứt ra một khe lớn ước chừng hai mươi trượng, chỉ tưởng rằng nước biển đột nhiên rút đi là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, cho là mình nhặt nhạnh chỗ tốt, từng người cầm theo sọt phấn khởi tranh đoạt.

Khu Tây Nam, một ngọn núi lửa chết, bởi vì mặt đất vận động, đột nhiên thần kỳ sống lại, bắt đầu phun trào dung nham.

Những điều này Tô Hoạ không hề hay biết, lúc này nàng còn đang kinh ngạc nhìn lên Nhật thực toàn phần trên bầu trời, suy nghĩ muôn trùng.

Nàng cũng không phân biệt được Nhật thực này có liên quan gì đến tận thế của ba tháng sau hay không.

Bởi vì không có bất kỳ chứng cứ nào cho thấy Nhật thực sẽ dẫn phát tai nạn.

“Mẹ nó, cái quỷ gì đang xảy ra?”

Hồng Khánh ngửa đầu nhìn mặt trời trên cao, không đúng, quầng sáng, còn có màn trời đen kịt, bị dọa không nhẹ.

Hôm qua nhìn thấy một con sông đầy cá chết, hắn ta đã bị hù dọa không ít rồi, hiện tại trước mắt lại nhìn thấy Nhật thực trên trời cùng vô số con dơi, hắn ta càng sợ hơn.

Bách tính Đại Càn có ai không biết Nhật thực chính là dấu hiệu vong quốc tử quân?

Hắn ta cũng không dám tưởng tượng cảnh tượng Đại Càn sắp diệt vong.

Ở đây kỳ thực không chỉ hắn ta, có chín phần người đều cảm thấy Diệt Thế sắp tới.

“Đây là Thiên phạt, diệt thế sắp tới rồi, đây là sự thật!” Âm thanh khàn khàn kia lại vang lên lần nữa.

“Im ngay, còn dám nói chuyện đấy, lão tử nghe được liền một roi quất chết ngươi!”

Hồng Khánh quát lớn một tiếng: “Lời này có thể nói lung tung sao? Ngươi muốn chết để ta thành toàn cho ngươi! Đừng liên lụy bổn quan.”

Nếu không phải lúc này đang ở dã ngoại, lời diệt thế kia truyền đến tai Hoàng đế, không chỉ kẻ truyền phải chết, người nghe cũng phải chết.

Tuy nhiên việc Nhật thực này quả thực quá nghiêm trọng, Hồng Khánh lập tức gọi đám Giải Sai cùng đi, chỉ để lại mấy người trông coi lưu phạm, hắn ta và đám Giải Sai tránh mặt lưu phạm, vây một vòng nói chuyện với nhau.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)