Chẳng lẽ cả một đường có người bị cảm nắng, có người ngã xuống, bà đều muốn nàng cứu hết tất cả?
Vậy thì nàng không phải thánh mẫu nữa rồi, mà là bảo mẫu.
Hơn nữa, nàng phải cứu như thế nào đây? Đi đến từng người, phóng thích dị năng sao?
Hay là thi châm? Để một tiểu cô nương mười hai tuổi cầm ngân châm đi sơ cứu, sợ là kẻ ngu mới đồng ý chữa trị?
Nhưng lưu phạm làm lỡ việc đi đường, quả thật sẽ làm lỡ thời gian của nàng.
Nơi này cách Man Hoang Nam Cảnh năm ngàn dặm, một ngày quy định đi năm mươi dặm, không kéo dài cũng phải một trăm ngày mới có thể đến.
Ba tháng sau chính là ngày tận thế, mà sau đó còn phải tốn thời gian leo núi, nàng nhất định phải đến trước ba tháng.
Hiện tại mới lưu đày ngày thứ hai đã ngã bệnh, trăm phần trăm sẽ chậm trễ thời gian của nàng.
Về phần hỏi nàng vì sao không trốn thoát khỏi đội lưu phạm? Trước khi tận thế tiến đến, khắp nơi vẫn là thiên hạ của cẩu hoàng đế, mang theo gia đình trốn tự nhiên trốn không thoát, không chừng lưu phạm còn sẽ biến thành đào phạm.
Mối nguy hiểm này nàng không dám đánh cược, muốn rời khỏi cũng phải đợi đến khi bầu trời này không còn là của cẩu Hoàng đế.
Vì không muốn bị lưu phạm làm chậm trễ việc đi đường của mình, Tô Hoạ nhanh chóng suy nghĩ, chống cằm trầm tư hồi lâu, thẳng người nói:
“Hồng Y tỷ tỷ nói mọi người sẽ bị cảm nắng, nguyên nhân căn bản là bởi vì mặt trời phơi nắng, trời nóng.”
“Muốn cứu người với số lượng lớn như vậy, phải cho tất cả mọi người đội mũ che nắng. Mặt khác, sau này còn phải để Giải Sai pha trà lạnh giải nóng cho mọi người.”
“Về phần những người đã bị say nắng, hiện có chỉ có thể bổ sung nước muối nhạt, quạt gió hạ nhiệt.”
Tiếng nói vừa dứt, năm người lộ vẻ khó xử nhìn nàng.
Tô Tự Phồn hỏi: “Ngũ muội, mũ và trà lạnh ở đâu ra?”
Tô Tự Cẩm cũng dùng ánh mắt ra hiệu cho Hồng Khánh, nghi hoặc hỏi: “Để cho đám Giải Sai pha trà lạnh cho mọi người uống phỏng chừng rất khó, cho nước muối nhạt thì càng khó hơn?”
Tô Hoạ lắc đầu, giơ ngón tay chỉ lên đỉnh đầu: “Mũ đội trên cây, bảo mọi người hái cành lá làm mũ rơm cho mình.”
Sau đó lại nói: “Trà lạnh chỗ nào cũng có thể hái, hoa Kim Ngân, bồ công anh, hoa cúc dại đều có thể giải nóng, giải sai cũng sợ bị cảm nắng, càng sợ chậm trễ đi đường, nhất định rất muốn nấu uống.”
Lại vỗ vỗ túi nước Hồng Khánh đưa cho mình: “Nước muối nhạt nơi này có, nhưng mà chỉ có thể cho người bị say nắng uống, mọi người che chắn một chút, muội bảo tỷ tỷ thêm muối vào.”
Nói xong, liền quay lưng đi, trốn ở sau lưng năm người, mở miệng túi nước ra.
Không chỉ bỏ muối vào trong mà còn lặng lẽ dẫn Lưu Linh tuyền rót đầy vào bên trong.
Chờ xong hết liền đậy nút thắt lại, nàng nhanh chóng đứng lên vỗ vỗ bụi đất trên người, nói ra lời kinh người: “Nương, chúng ta không thể cứu người vô ích, phải để cho bọn họ trả thù lao.”
Năm người đồng thời sửng sốt, không rõ vì sao Tô Hoạ lại nói ra những lời này.
Nếu những lưu phạm kia có tiền, cũng không đến mức hiện tại hết đường xoay xở không dám tìm Hồng Khánh xin nước, đáng thương vô cùng.
Tô Hoạ giải thích: “Thù lao này không quá đáng, tỷ tỷ nói, chỉ là để bọn họ sau này lợi dụng thời gian nghỉ ngơi, trông thấy có thảo dược thì hỗ trợ hái xuống. Mà thật ra để hái thảo dược cũng là giúp bọn họ, lỡ như dọc đường đi có đau đầu nhức óc, về sau có thuốc liền có thể cứu bọn họ.”