Càng không có người nhìn thấy Tần Túc đang nhìn chằm chằm vào số vật tư trên bè gỗ, một nụ cười lạnh lẽo chợt loé lên trên khuôn mặt anh tuấn.
Chẳng phải cẩu hoàng đế có thể ngừng thời gian sao?
Chẳng phải hắn tự cho mình là hoàng đế, nắm giữ quyền lực, coi tính mạng của người khác rẻ rung như cỏ rác sao?
Y muốn xem xem, một khi không có lương thực, cẩu hoàng đế có bị chết đói hay không, còn có ai muốn công hiến hầu hạ hắn nữa không?
Tần Túc khẽ nheo đôi mắt anh tuấn lại, một giây tiếp theo, bóng dáng trực tiếp biến mất.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây