Dù sao cũng là con gái nhà thương nhân, từ nhỏ đã theo cha mình lăn lộn trong thương trường, muốn lấy tiền của bà ư?
Trừ phi bà tự nguyện, nếu không, đừng hòng dễ dàng như vậy.
Ông đúng là hồ đồ, thế mà lại cùng mẫu thân mình bức bách Thẩm Kiều Kiều giao tài vật, phạm vào điều cấm kỵ của bà.
Tô Ngôn Sơn tự nhận là hiểu rất rõ Thẩm Kiều Kiều.
Quả thật, từ nhỏ cha Thẩm Kiều Kiều đã dạy bà tầm quan trọng của tiền bạc.
Ông cụ cũng dạy bà, bất kể sau này đi đâu, gả cho ai, tin tưởng ai, thì tiền tài cũng chính là giới hạn cuối cùng.
Bởi vậy đêm qua, khi Tô Ngôn Sơn ép bà giao tài vật, chạm đến điểm mấu chốt của bà nên bà mới nghe theo Tô Hoạ quyết định rời đi.
“Nương, chúng ta đừng ăn trước mặt mọi người nữa.”
Thẩm Kiều Kiều quay đầu lại, thấy đám trẻ trong đội ngũ lưu phạm đang nhìn bọn họ với ánh mắt thèm thuồng, còn có người Tô gia ai nấy đều nhìn bà với vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống, không khỏi bất an nói.
Tô Hoạ nhíu mày: “Nương, nếu là người khác có đồ ăn và họ thấy Ngọc ca nhi khóc đòi, liệu bọn họ có cho không? Không đâu! Nếu đã vậy, đồ ăn là của chúng ta, sao chúng ta lại không thể thoải mái ăn?”
Tô Ngọc vô cớ bị gọi tên, nghiêng đầu nói: “Ngũ tỷ, đệ sẽ không khóc! Càng không xin xỏ ai cho đồ ăn!”
Tô Hoạ bật cười: “Ta chỉ lấy đệ làm ví dụ thôi, không phải nói đệ thật sự muốn ăn đồ của người khác.”
Tô Ngọc gãi đầu: “Làm đệ sợ muốn chết, đệ đã tám tuổi rồi, thà chết đói cũng không khóc nhè.”
Thẩm Kiều Kiều tuy là thiếp thất, nhưng cách dạy con cái rất nghiêm khắc, từ nhỏ đã dạy con cái tính tự lập. Hơn nữa, luôn bị chính thất ức hiếp, bốn đứa nhỏ đều hiểu chuyện hơn mấy đứa trẻ cùng trang lứa.
Tiếng khóc của đám trẻ phía sau quả nhiên im bặt khi nhóm ngưòi Tô Hoạ ăn xong bánh nướng.
Đám người lớn thấy Tô Hoạ ung dung ăn bánh, nóng mắt nhưng không dám mở lời xin xỏ.
Dù sao mỗi ngày Giải Sai đều phát cho bọn họ hai bữa, hơn nữa bọn họ cũng không phải sắp chết đói.
...
Đội ngũ lưu đày lại tiếp tục tập tễnh vác nặng đi dưới trời nắng gắt.
Bởi vì hôm qua Tô gia bị đánh, tất cả lưu phạm đều ghi nhớ trong lòng, trên đường đi ai nấy đều im lặng.
Thêm vào đó, mặt trời chói chang, lũ trẻ như những đóa hoa héo úa, nằm vật trên lưng mẹ, ngay cả khóc cũng không còn sức.
Thời tiết quá nóng bức, giờ Tỵ, rốt cuộc có một lão nhân không chịu được nắng mà ngã xuống.
Lập tức có người hoảng sợ kêu lên: “Sai gia, xin người dừng lại, cha ta ngất rồi!”
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, lại một lão nhân ngã xuống.
Chỉ trong chốc lát, không chỉ có lão nhân, mà cả những đứa trẻ cũng ngất xỉu.
Phụ nữ mang thai tuy không ngất, nhưng tình trạng cũng không tốt hơn là bao, thân thể lảo đảo, trời đất chao đảo.
Dung thị cũng thấy trời đất như đảo lộn.
“Nương!” Tần Túc thấy vậy vội vàng dùng thân thể đỡ lấy, Dung thị mới không ngã xuống.
Tề Lâm thấy sắc mặt mẫu thân Lam thị cũng đỏ bừng khác thường, liền lớn tiếng hô: “Dừng lại! Dừng lại! Không thể đi nữa!”
Nếu còn tiếp tục đi, mẫu thân luôn tìm đường chết của hắn, không tự sát cũng sẽ bị cảm nắng mà chết.
Tô lão thái bên kia cũng kêu la thảm thiết: “Ta sắp chết rồi! Ta sắp bị phơi nắng chết rồi! Ta không đi nữa! Không đi nữa!”
Đám người Tô Hoạ đang đi phía trước, nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, chỉ thấy phía sau hỗn loạn.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin