Vừa Xét Nhà Lại Gặp Mạt Thế Ta Trữ Hàng Xuyên Cổ Chạy Nạn

Chương 38:

Chương Trước Chương Tiếp

Hồng Khánh trong tay còn cầm ngân phiếu, đối diện với vấn đề của Tô Hoạ, hắn ta sững sờ lắc đầu: “Không có ý kiến...”

Bình thường lưu phạm có thân thích đưa đồ, bọn họ đều sẽ không nói gì, bởi vì sẽ có ngân lượng vào túi.

Tiểu cô nương trước mắt này, còn không đợi hắn ta trả lời đã trực tiếp nhét một trăm lượng bạc vào trong tay hắn ta.

Hắn ta còn có thể nói cái gì chứ! Tiểu cô nương tâm tư nhanh nhạy như thế, hắn ta rất hài lòng.

Nếu tất cả lưu dân đều hiểu chuyện giống như tiểu cô nương này, hắn ta muốn không phát tài cũng khó.

“Nương, mỗi người lấy một cái bánh nướng đi, vừa đi vừa ăn! Đừng chậm trễ hành trình!” Tô Hoạ quả thực quá biết cách lấy lòng người khác, mua chuộc Hồng Khánh không ngừng, còn biết cách vuốt mông ngựa.

Một câu “đừng chậm trễ hành trình”, quả thực khiến cho toàn thân Hồng Khánh thoải mái, tâm tình tốt vô cùng.

“Cho bọn họ một túi nước.”

Nhìn thấy sáu người đều cầm bánh nướng, Hồng Khánh khó được hào phóng một lần.

Tô Hoạ mắt sáng lên, cười yếu ớt: “Đa tạ sai gia!”

Nàng cố ý lấy bánh nướng là có nguyên nhân, bây giờ là ngày nắng nóng, nếu như lấy ra hơn trăm cái bánh bao thịt hoặc bánh bao chay, ăn không hết sẽ bị thiu mất.

Bánh nướng tuy không dễ ăn, nhưng tương đối no bụng, sáu người có thể ăn được tám chín ngày.

…..

Sáu người Tô Hoạ, mỗi người một cái bánh nướng, vừa đi vừa ăn.

Ăn được vài miếng cảm thấy khô khan khó nuốt quá, bèn uống mấy ngụm nước Hồng Khánh đưa.

Mới ăn được một nửa, sáu người đã nghe tiếng trẻ con khóc sau lưng.

Có một bé gái vừa khóc vừa nói: “Nương, con đói quá, con muốn ăn, có thể để tỷ tỷ kia cho con một cái được không? Tỷ ấy còn rất nhiều.”

Một nam hài khác cũng nói: “Nương, con cũng muốn ăn bánh nướng.”

Những đứa trẻ khác cũng đều thèm thuồng nhìn, khóc nháo đòi ăn.

Cả dãy trẻ con nhốn nháo, ngay cả người lớn cũng bụng sôi ùng ục.

Nhất là Tô gia, Tô Hàn và Tô Nhan, còn có đám hạ nhân miệng ứa nước miếng.

Trong lòng bọn hạ nhân bắt đầu oán trách chính thất và Tô lão thái.

Nếu không phải chính thất ghen tuông, Tô lão thái làm yêu khiến Thẩm di nương rời khỏi Tô gia, có lẽ bây giờ ai cũng đã có cái ăn rồi.

Phải biết rằng, trên vai Tô Hoạ đang vác theo một túi hành lý lớn hơn trăm cái bánh nướng đấy.

Hơn nữa, người bà con xa kia nếu đã đưa đồ ăn, tuyệt đối không chỉ cho một lần.

Biết đâu còn cho đến tận Nam Cảnh, có thể thấy chính thất cùng Tô lão thái ngu xuẩn đến mức nào! Hại bọn họ cũng phải đói meo theo.

Lúc này, Tô lão thái vẫn chưa biết mình đã bỏ lỡ điều gì, lại huých Tô Ngôn Sơn một cái, nói: “Ta đã bảo đừng viết hưu thư mà ngươi không nghe.”

Bà lão nhìn chằm chằm vào bóng lưng Thẩm Kiều Kiều, mắng: “Cả đám bạch nhãn lang chết tiệt, năm đó nếu không phải con cứu nàng ta, làm sao nàng ta có ngày hôm nay! Quả nhiên là cùng hưởng phú quý thì được, lúc hoạn nạn thì ngoảnh mặt làm ngơ.”

Tô Ngôn Sơn mặt sa sầm, mặc kệ.

Từ khi viết hưu thư, ông đã hối hận, đáng lẽ không nên ép Thẩm Kiều Kiều giao tài vật.

Đừng nhìn dáng vẻ Thẩm Kiều Kiều mềm mỏng dễ bắt nạt, kỳ thực bà là người cứng rắn trong mềm mại.

Bà là người ai tốt với mình gấp mười, sẽ đáp lại gấp trăm, ai đối xử tệ bạc, cũng có thể lạnh lùng không màng tới.

Thẩm Kiều Kiều bề ngoài có vẻ ngốc nghếch, nhưng thật ra trong chuyện tiền tài, bà lại rất minh bạch, khôn khéo hơn bất kỳ ai.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)