Có một người phụ nhân trong thôn không ngốc nghếch đến đáng yêu giống như mọi người, bà ta là người đầu tiên phản ứng lại, bật cười: “Trương trưởng thôn, Lý trưởng thôn, chúng ta gặp quý nhân đấy! Không phải đang nằm mơ đâu! Tiểu cô nương và tiểu ca kia đang giúp chúng ta!”
Hai người kia chẳng phải là quý nhân sao? Không có lương thực thì tặng lương thực, bây giờ ngay cả nhà tranh cũng đã được quân phòng giữ dựng xong, còn kết hợp với hơn hai trăm ngàn người, sự an toàn được đảm bảo.
Khi Tần Túc và Tô Hoạ trở về doanh trại thì trời vừa mới chạng vạng, Tề Lâm dẫn theo tất cả nam nhân câu được hơn ba trăm con cá, tổng cộng hơn một ngàn cân.
Mặc dù học theo phương pháp câu cá băng của Tô Hoạ, nhưng hắn cảm thấy mình câu được nhiều cá hơn Tô Hoạ gấp mười mấy lần, không cần phải nói sắc mặt rạng rỡ như thế nào.
Tô Hoạ và Tần Túc nhìn thấy vẻ mặt tự đắc của Tề Lâm, đây là lần đầu tiên trong ba tháng chạy nạn hắn vui vẻ đến mức bật cười ha ha, hai người rất nể tình không nhắc đến ba chữ cẩu hoàng đế vào thời điểm này.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây