Vừa Xét Nhà Lại Gặp Mạt Thế Ta Trữ Hàng Xuyên Cổ Chạy Nạn

Chương 37:

Chương Trước Chương Tiếp

Sau nửa canh giờ, hơn năm trăm lưu dân uống xong nước, lại tiếp tục lên đường.

Đoàn người nối đuôi nhau kéo dài đến tận chân trời, sau khi ra khỏi nha môn, liền đi trên con đường lát đá xanh.

Tô Hoạ cố ý dẫn theo năm người, rời khỏi Tô gia, đi ở phía trước đội ngũ.

Vừa nhìn thấy trên đường có rất nhiều bàn ghế và sọt rác chất đống, ánh mắt nàng liền sáng lên.

Nàng biết nên làm thế nào để có đồ ăn và ngân lượng rồi!

Mắt thấy sắp đi qua hai cái sọt, nàng bỗng nhiên kéo xiềng xích, cả người thoát khỏi đội ngũ lưu dân, nhanh như chớp nắm lấy cái sọt phía trên ném đi.

“Làm gì! Ngươi muốn làm gì!”

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, chờ Hồng Khánh và đám nha sai kịp phản ứng, liền thấy Tô Hoạ từ trong cái sọt còn lại ôm ra một cái bọc lớn.

Sau đó nhìn thấy Tô Hoạ vẻ mặt kinh hỉ, kích động hô to: “Nương! Nhị ca! Đám người ngoại tổ phụ bên kia đưa đồ ăn cho chúng ta rồi!”

Nàng vừa nói, vừa ngồi xổm xuống nhanh chóng mở bọc vải, để lộ ra hơn trăm cái bánh nướng trước mắt mọi người.

Còn chưa chờ Hồng Khánh và đám nha sai kịp phản ứng, nàng lại lấy ra một tấm ngân phiếu duy nhất trong bọc, sau đó ngang nhiên nhét vào tay Hồng Khánh.

Vẻ mặt cung kính nói: “Một trăm lượng ngân phiếu này là hiếu kính sai gia, mong sai gia sau này dàn xếp ổn thỏa cho chúng ta! Cố gắng chiếu cố mẹ con chúng ta nhiều hơn.”

“Hả...”

Mọi người nhìn thấy cảnh này, tròng mắt đều suýt nữa rớt ra khỏi hốc mắt.

Cả đám hâm mộ đến chua xót.

Nhà cũng bị tịch thu như nhau, nhưng vì sao bà con xa của bọn họ không tới đưa đồ ăn?

Điều khiến bọn họ ghen tỵ nhất chính là hành động Tô Hoạ hối lộ Hồng Khánh, lại khiến bọn họ sinh ra một cảm giác kỳ quái, giống như thứ Tô Hoạ đưa không phải ngân phiếu, mà là một tờ thánh chỉ.

Một trăm lượng bạc! Tiểu cô nương này sợ là ngốc rồi? Lại không giấu diếm, trực tiếp đưa cho Hồng Khánh?

“Ngu xuẩn!”

Tề Lâm nhìn thấy cảnh này suýt chút nữa tức chết, trợn trắng mắt mắng một câu.

Phải biết rằng, một đồng tiền bản thân hắn cũng không thể mang ra, bà con xa ba đời gần đều tránh né nhà hắn còn không kịp.

Hắn cảm thấy Tô Hoạ thật sự là ngu xuẩn đến không còn thuốc chữa, chuyên môn đến làm bẩn mắt hắn.

Tần Túc và Dung thị nhìn thấy cảnh này, liếc mắt nhìn nhau, cũng không nói lời nào.

“Đây là cho Tô gia của ta! Là cho Tô gia của ta a!” Tô lão thái nhìn thấy cảnh này kích động đến mức run rẩy.

“Đáng giận! Vì sao nhà mẫu thân của ta không đến đưa đồ ăn!” Phùng Như Sương nhìn thấy cảnh này, hận không thể móc mắt mình.

Bà ta nghĩ mãi vẫn không rõ, vì sao một tiểu thiếp như Thẩm Kiều Kiều lại tốt số như vậy.

Nhưng bà ta nào biết, đám người Thẩm Kiều Kiều kỳ thật bây giờ còn chưa hoàn hồn, hoàn toàn đang ngơ ngác.

Nhưng sau khi hoàn hồn, từng người đều phối hợp diễn kịch với Tô Hoạ, không khiến Tô Hoạ thất vọng.

Thẩm Kiều Kiều cười gượng: “Thật tốt quá, nhất định là tam nhi tử của đường thúc bên ngoại tổ phụ con đưa tới.”

Khóe miệng Tô Tự Phồn cũng co rút: “Thân thích bên kia của nương thật tốt, có những thứ này, chúng ta có thể ăn một bữa no rồi.”

Tô Tự Cẩm gật đầu: “Đúng vậy, thân thích của nương quá tốt với chúng ta!”

Tô Ngọc ngây ngốc không nói lời nào.

Hạ Trúc thì ngây ngô cười: “Tốt! Tốt! Tốt!”

Tô Hoạ thấy năm người phản ứng coi như nhanh, âm thầm thở phào, ngẩng đầu hỏi: “Sai gia! Chúng ta mang theo những thứ do thân thích đưa cho, ngươi không có ý kiến gì chứ?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)