Vừa Xét Nhà Lại Gặp Mạt Thế Ta Trữ Hàng Xuyên Cổ Chạy Nạn

Chương 36:

Chương Trước Chương Tiếp

Hồng Khánh nghe vậy “Ba” một roi quất trên mặt đất bên cạnh Tô lão thái, hướng về phía Tô Ngôn Sơn quát: “Mau viết đi! Một chút chuyện cỏn con mà cũng nhốn nháo cả buổi trời, con mẹ nó, chậm trễ chuyện đi đường ta liền quất lão nương ngươi! Quất đến khi ngươi viết xong mới thôi.”

Cũng không phải Hồng Khánh có lòng tốt giúp Tô Hoạ, mà là hắn ta thật sự không muốn vì một chút chuyện nhỏ mà chậm trễ chuyện lên đường.

Hắn ta cảm giác gần đây nhiệt độ không khí đột nhiên tăng lên, hắn ta vung roi một cái cũng có thể đổ mồ hôi.

Thừa dịp đi sớm, có thể tránh bị cảm nắng.

Lưu phạm bị cảm nắng chết là chuyện nhỏ, nhưng hắn ta và đám Giải Sai chẳng ai muốn chịu phần tội này.

…..

Bởi vì roi trong tay Hồng Khánh, Tô lão thái không dám manh động cản trở.

Tô Ngôn Sơn cũng không dám không lập hưu thư, sợ mẫu thân mình bị đánh chết.

Hồng Khánh dùng roi chứng minh cho mọi người thấy, mạng người nơi đây còn hèn mọn hơn cỏ rác!

Cuối cùng, Thẩm Kiều Kiều cực kỳ thuận lợi đoạn tuyệt quan hệ với Tô Ngôn Sơn.

Hưu thư được Tô Hoạ nhanh tay nhận lấy, đưa cho Tô Tự Phồn.

Tuy rằng Tô Hoạ kế thừa toàn bộ ký ức của nguyên chủ, nhưng nguyên chủ cũng chỉ mười hai tuổi, lại là người không thích luyện chữ, nhận biết không nhiều.

Nàng đưa hưu thư cho Tô Tự Phồn đã thi đậu Đồng Sinh, Tô Tự Phồn xác nhận không có cạm bẫy trong văn tự, lúc này mới trả lại hưu thư cho nàng.

Tô Hoạ cuộn hưu thư lại, ném cho Tô Ngôn Sơn vẫn còn đang ngỡ như mộng, thản nhiên nói:

“Trước khi đến Nam Cảnh, mẫu thân ta quyết định mỗi ngày sẽ đưa cho hai người các ngươi hai phần ăn, một phần là báo đáp ân dưỡng dục bốn huynh muội chúng ta, một phần khác là báo ân cứu mạng của ngươi.”

Nói xong, không đợi Tô Ngôn Sơn phản ứng, liền gọi Thẩm Kiều Kiều, Tô Tự Cẩm, Tô Ngọc, Hạ Trúc, Tô Tự Phồn nhanh chóng đi đến nhà xí.

Tô Nhan nhìn bóng lưng sáu người, trên mặt lộ vẻ hả hê đắc ý, nàng ta kéo cánh tay Phùng Như Sương, hưng phấn nói: “Nương! Rốt cuộc chúng ta cũng thắng tiện phụ kia rồi! Sau này ả tiện tì kia đừng hòng cướp cha nữa.”

Tô Hàn đắc ý như vừa mơ một giấc mộng đẹp, nói: “Lần này trong lòng thoải mái rồi, chờ ngày nào đó hoàng đế đại xá thiên hạ, chúng ta lại trở về kinh thành, xem còn ai dám chướng mắt chúng ta nữa!”

Phùng Như Sương liếc nhìn Tô Ngôn Sơn và Tô lão thái, châm chọc nói: “Chỉ sợ chưa tới hai ngày, cả nhà kia lại được đón về!”

Tô lão thái thái nghe vậy trừng mắt nhìn bà ta một cái, lúng túng nói: “Âm u quỷ khí như vậy, sao không thấy ngươi nhường thức ăn của ngươi cho ta?”

“Ta!” Phùng Như Sương lập tức nghẹn họng, không dám nói mình sẽ nhường thức ăn.

Một đường lưu vong, mỗi ngày mỗi người chỉ được ăn hai cái bánh bao, hai bát nước, hết bao nhiêu đấy cùng lắm mới không chết đói.

Ai nguyện ý đem thức ăn của mình nhường cho người khác, chẳng phải là muốn chết sao?

Biết cả đời mình cũng không thể cãi thắng nổi Tô lão thái, Phùng Như Sương đành phải im miệng.

...

Bên phía Tô Hoạ.

Bởi vì nhà xí quá bẩn thỉu mọi người không dám ăn vụng đồ trong nhà xí, chỉ sợ vừa ăn xong đã nôn ra hết.

Vội vàng giải quyết xong, liền như chạy trốn khỏi nhà xí.

Trong không gian trữ đầy đồ ăn, lại không thể lấy ra ăn, tâm tình Tô Hoạ vô cùng buồn bực, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhăn lại.

Thời cơ chưa chín muồi, nàng chỉ có thể nhịn đói trước, chờ rời khỏi nha môn lại nghĩ cách kiếm ăn.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)