Vừa Xét Nhà Lại Gặp Mạt Thế Ta Trữ Hàng Xuyên Cổ Chạy Nạn

Chương 35:

Chương Trước Chương Tiếp

“Ngôn Sơn, không thể viết!” Tô lão thái đưa tay muốn đoạt lấy tờ giấy xé nhưng không dám, trừ phi muốn chết.

Với tuổi của Tô lão thái, chọc giận Hồng Khánh, bị một trận roi quất xuống, tuyệt đối sẽ trực tiếp đưa bà lão lên Tây Thiên.

Hơn nữa Hồng Khánh giết chết bà lão xong, trực tiếp báo một cái lý do vì bệnh mà chết, cái chết của bà lão liền xem như vô ích.

“Vào Tô gia, là người Tô gia, chết cũng chết cùng chúng ta! Ngôn Sơn! Không thể viết!”

Tô lão thái rất rõ ràng, Tô gia gặp nạn, chỉ có tiền mới có thể sống sót đi đến Nam cảnh.

Thẩm Kiều Kiều không giao ra tiền tài, sao bà lão có thể cam tâm, sao có thể đồng ý thả Thẩm Kiều Kiều thoát ly?

Nhưng mà, chuyện Tô Ngôn Sơn lúc này nghĩ tới không phải tiền tài, mà là mặt mũi.

Ông không nghe lời Tô lão thái, mà sắc mặt dữ tợn nói: “Ta không biết viết thư thả thiếp gì cả! Muốn viết cũng là viết thư từ vợ!”

Ông cũng là người có sĩ diện, đường đường là Binh bộ Thượng thư, sao có thể bị tiểu thiếp ép viết thiếp thư?

Một khi vạch mặt, ông cũng bại lộ một mặt chân thật nhất của nam nhân.

Trước kia sủng ái tiểu thiếp gì đó, thời khắc này đều thành trò cười.

Nói trắng ra là, Thẩm Kiều Kiều với ông mà nói, chỉ là công cụ dùng để 'giải quyết' và an ủi thay chính thất mà thôi.

Lúc trước nạp thiếp, cũng là bởi vì Thẩm Kiều Kiều đẹp hơn Phùng thị, còn có tiền.

Thật ra Thẩm Kiều Kiều không biết một chuyện, ông từ trong tay cha Thẩm Kiều Kiều đã “mượn” không ít tiền.

Ông lộ ra nguyên hình, lạnh lùng nói: “Tô Ngôn Sơn ta không thả thiếp, chỉ có bỏ thiếp! Nếu ngươi muốn thoát ly Tô gia, chỉ có thể bị bỏ!”

“Bị bỏ?” Đầu óc Thẩm Kiều Kiều nổ vang, không ngờ vì Tô gia xảy ra chuyện mà Tô Ngôn Sơn lại bại lộ nguyên hình.

Thì ra trượng phu trong lòng bà, lại là bộ dáng này.

“Bỏ thì bỏ!” Tô Hoạ thấy Thẩm Kiều Kiều bị đả kích nặng muốn ngất đi, quyết định thật nhanh.

Mạt thế đã đến, đến lúc đó Đại Càn biến mất, hưu thư cái gì thật ra chính là một tờ giấy lộn.

Nơi này có bao nhiêu người có thể sống sót cũng không biết, trước mắt chẳng qua là hình thức khiến Thẩm Kiều Kiều chặt đứt ràng buộc mà thôi.

Trên mặt mũi chịu chút thiệt thòi, thực tế không thiệt thòi là được.

Hơn nữa Tô Ngôn Sơn đối với Thẩm Kiều Kiều càng hung ác, khoản nợ Thẩm Kiều Kiều nợ Tô Ngôn Sơn càng nhanh được xóa bỏ.

Tô Hoạ vẻ mặt không sao cả, thúc giục: “Ngươi mau viết đi! Đừng chậm trễ mọi người lên đường, nếu không mọi người cùng nhau chịu đòn thì phải trách ngươi!”

Tô Ngôn Sơn nhất thời giật mình, nghĩ mãi mà không rõ vì sao Tô Hoạ liều lĩnh muốn Thẩm Kiều Kiều và ông đoạn ly.

Ông không cam lòng nói: “Ngươi im miệng, chuyện này là chuyện của ta và nương ngươi, không phải do ngươi làm chủ!”

Tô Hoạ nghe vậy không nói gì nữa, đảo mắt nhìn về phía Thẩm Kiều Kiều.

Thẩm Kiều Kiều rưng rưng nước mắt, nghênh đón ánh mắt có thâm ý khác của Tô Hoạ, quay đầu lại còn nhìn thấy Tô Tự Phồn, Tô Tự Cẩm, Tô Ngọc yên lặng không nói gì, vẻ mặt phức tạp nhìn mình, bà lập tức hoàn hồn tỉnh táo lại.

Ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng bà không thể chấp nhận chuyện bị đuổi, Thẩm Kiều Kiều cắn môi gật đầu thật mạnh: “Lời Họa tỷ nhi nói cũng là lời mà ta muốn nói, ngươi viết hưu thư đi! Ta chấp nhận!”

“Ồ...”

Hơn bảy trăm người lại xôn xao, há hốc mồm.

Tô Ngôn Sơn trợn tròn mắt, Tô lão thái dựng tóc gáy nói: “Ngôn Sơn! Không thể viết! Muốn hưu thư cũng phải để nó đưa ra đồ vật để trao đổi! Nếu không đừng hòng!”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)