Tô lão thái cũng mắng: “Nha đầu chết tiệt! Ngươi cho rằng Tô gia muốn vào thì vào, muốn thoát ly thì thoát sao? Các ngươi chết cũng là quỷ Tô gia!”
Lúc này trong lòng đám người chính thất thiếu chút nữa cười chết, nhưng mà bọn họ vẫn đứng một bên không nói gì, trưng ra bộ dạng chờ đợi Tô Ngôn Sơn cùng tiểu thiếp xé rách nhau để xem kịch vui.
“Con bé không hồ đồ, đấy là quyết định của ta, ta muốn cùng ngươi đoạn ly, ta muốn ngươi viết thư phóng thiếp, ta không muốn làm thiếp của ngươi, nâng bợ người khác mà giẫm đạp lên hài tử của mình.”
Nghe được Tô Hoạ lần nữa bị mắng là nha đầu chết tiệt, trong lòng Thẩm Kiều Kiều vô cùng bất mãn, ngữ khí kiên định giành trước lớn tiếng trả lời.
“Ồ...”
Thẩm Kiều Kiều vừa dứt lời, hơn bảy trăm người một mảnh xôn xao.
Rất nhiều người trực tiếp bật cười trong lòng, trở thành lưu phạm đã là chuyện thảm đến không thể thảm hơn, thế mà Tô gia lại còn có tâm tư trình diễn gia trạch chi đấu.
Tô Ngôn Sơn nhìn thấy ánh mắt cười nhạo chung quanh, nghiến răng nghiến lợi: “Kiều Kiều, nàng đừng hồ đồ, ta biết nàng đã quen sống những ngày tháng tốt lành, nhất thời gặp rủi ro không chịu nổi, mà ta quả thật sơ sót cảm nhận của nàng, mới khiến nàng đối với ta có nhiều lời oán hận như vậy.”
“Nhưng nàng phải tin tưởng ta, một ngày nào đó hoàng đế cũng sẽ trả lại sự trong sạch cho hai nhà Quốc công, sớm muộn gì cũng sẽ đặc xá cho tất cả mọi người ở đây, chỉ cần chúng ta sống thật tốt, nhất định còn có thể trở về kinh thành.”
Tô Ngôn Sơn nói chuyện vô cùng khôn ngoan, không chỉ dăm ba câu đã phủi sạch những sai lầm tối hôm qua bọn họ bức bách Thẩm Kiều Kiều.
Còn mang hoàng đế, hai nhà Quốc công, cùng những gia tộc bị tịch biên khác lấy lòng một phen.
Thậm chí còn ẩn ý nói Thẩm Kiều Kiều thành người tùy hứng, càn quấy làm càn.
Tô Hoạ nghe mà tức đến bật cười, nếu không phải biết trước tương lai sẽ xảy ra tận thế, Đại Càn diệt quốc, chắc nàng cũng đã tin tưởng.
Nàng nói: “Phụ thân nói quá đặc sắc rồi, nhưng mà hoàng đế có xá miễn cho mấy người chúng ta hay không đã không quan trọng.”
Quay đầu, lại nói với Hồng Khánh: “Sai gia, làm phiền ngươi cho giấy bút và làm nhân chứng, trong căn phòng ở kinh thành của mẫu thân ta, còn có một cặp đồ cổ, đồ cổ kia tùy tiện đưa ra cũng đáng giá mấy ngàn lượng bạc.”
Tô Hoạ quả thực là đem câu “có tiền có thể sai khiến ma quỷ” này phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Hồng Khánh nghe được ngoại trừ hoàng kim, còn có đồ cổ, sự oi bức trên người lập tức biến mất, cả người sảng khoái, cũng không quản thật hay không, tức khắc cười nói với một người Giải Sai: “Cho nàng ấy giấy bút.”
“Vâng, lão đại!”
Đêm qua nhóm người Giải Sai đã nhìn thấy khế ước mua bán nhà mà Tô Hoạ đưa cho, sau này nhà bán cũng có một phần tiền của bọn họ, bây giờ nghe thấy chỉ lấy giấy bút liền có thể kiếm thêm một khoản tiền phi nghĩa, không khỏi vui mừng khôn xiết.
Vâng mệnh lấy giấy bút đưa cho Tô Ngôn Sơn, còn ra lệnh: “Mau viết thư thả thiếp đi! Tiểu thiếp người ta đã không muốn ở cùng ngươi nữa, là nam nhân thì sảng khoái nhanh lên đừng lằng nhằng, làm chậm trễ việc đi đường liền trực tiếp phạt quất các ngươi vài roi!”
Tô Ngôn Sơn không chỉ bị nhét giấy bút, còn bị một lời uy hiếp dọa đến sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin