Không nghĩ tới người mẫu thân này nhìn như nhu nhược, lại không hồ đồ, lúc cần thanh tỉnh rất thanh tỉnh.
Thẩm Kiều Kiều nhìn thoáng qua Tô Ngôn Sơn bên kia, giọng điệu thương lượng hỏi: “Nhưng cha con có ơn cứu mạng với ta.”
“Ngoài ra lão gia còn có ân sinh dưỡng với huynh muội các con, mỗi ngày chúng ta cho lão gia hai phần đồ ăn, xem như trả ân sinh dưỡng và ân cứu mạng, nương an bài như vậy con đồng ý không?”
“...” Tô Hoạ nghe xong theo bản năng liền muốn lắc đầu, bởi vì đồ ăn tuyệt đối cuối cùng đều tiến vào trong bụng Tô lão thái.
Tô Hoạ không phải nguyên chủ, không có nghĩa vụ phụng dưỡng Tô Ngôn Sơn và Tô lão thái.
Suy nghĩ một hồi, Tô Hoạ trầm giọng nói: “Hai phần thức ăn là điểm mấu chốt cuối cùng của chúng ta, hơn nữa điều kiện tiên quyết là phải để ông ta viết thư thả thiếp! Nếu ông ta không muốn viết, ngay cả một phần thức ăn cũng không cần cho.”
“Mặt khác, cho đồ ăn có thời gian hạn chế, ngày đến Man Hoang Nam Cảnh chính là thời gian kết thúc!”
Không viết thiếp thư, sẽ không tính thoát ly Tô gia, tương lai việc này sẽ trở thành việc cản đường.
Không hạn chế thời gian, cũng sẽ không ngừng bị hút máu.
Loại ngậm bồ hòn này, Tô Hoạ không ăn.
Thẩm Kiều Kiều nghe thấy Tô Hoạ sau thời gian lâu suy nghĩ nói ra, hơn nữa tính toán rõ ràng như thế, nhất thời lại cho rằng nữ quỷ áo đỏ đang dạy Tô Hoạ, há miệng muốn nói gì đó, cuối cùng lại gật đầu đáp ứng.
“Được, nương nghe lời Hồng y... Nghe con, chờ trời sáng chúng ta tìm Đầu lĩnh Giải Sai mượn giấy bút bảo cha con viết thư thả thiếp.”
Tô Hoạ đưa tay ôm Thẩm Kiều Kiều, nói: “Đa tạ nương! Nương là người tốt!”
Thẩm Kiều Kiều nguyện ý rời khỏi Tô Ngôn Sơn, trong lòng nhất định phải chịu đựng rất nhiều dày vò.
Một bên là trượng phu, một bên là hài tử.
Cuối cùng, Thẩm Kiều Kiều lựa chọn hài tử, là một mẫu thân tốt hợp cách.
Thẩm Kiều Kiều nghe Tô Hoạ khen bà là nương tốt, trong lòng cười an ủi, quay đầu nhìn thoáng qua chung quanh, thúc giục: “Họa tỷ nhi, chúng ta ngủ thêm một lát, nếu không ngày mai đi đương sẽ rất mệt mỏi.”
Tô Hoạ buông Thẩm Kiều Kiều ra, gật đầu: “Được, nghe nương.”
Nói xong, liền dựa vào bả vai Thẩm Kiều Kiều nhắm mắt lại.
Nhưng nàng không ngủ, mà ý thức tiến vào không gian.
Phóng tầm mắt nhìn tới, bên trong không gian vẫn như cũ mênh mông bát ngát, đất đai rạn nứt, hoang mạc bị thiêu hủy.
Linh tuyền trong động đá vôi vẫn là sương mù quanh quẩn, khói thuốc lượn lờ.
Tất cả vật tư mua được xếp chồng chất trong hang động đá vôi, phân loại xếp thành năm ngọn núi lớn.
Phân lương thực, y dược, vải vóc, hạt giống, vũ khí và nông cụ cùng các loại tạp nham.
Cá hoang dã thu trong sông cũng xếp thành hai ngọn núi.
“Những vật tư này, hẳn là đủ cho ta và mấy người mẫu thân hờ ăn hai mươi năm.”
“Nhưng mà lương thực sao có thể ngại nhiều? Cũng không biết không gian thăng cấp như thế nào?”
“Vùng đất rạn nứt này không biết có thể trồng được hay không?”
“Dù sao cũng không có việc gì, không bằng mở một bãi đất hoang thử xem?”
Tô Hoạ nhìn mảnh đất nứt ra, ánh mắt sáng lên, đột nhiên có ý tưởng.
Hơn nữa nói làm liền làm.
Lúc này Tô Hoạ thử dùng ý niệm, dẫn dòng linh tuyền trong đầm nước ra, sau đó tưới cho đất bên ngoài động đá vôi.
Tô Hoạ dự định trước tiên tưới một mẫu đất, thử xem có thể trồng ra lương thực hay không.
Nếu có thể trồng ra lương thực, cho dù tận thế tiến đến, chỉ cần Tô Hoạ còn sống không chết, sáu người liền cả đời không cần sầu khổ lương thực.
Tiếng nước ào ào bỗng nhiên vang lên.