Chỉ một lát sau, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy của Tần Túc dần dần khôi phục lại chút huyết sắc.
Nhưng người thiếu niên này thực sự đã quá mệt mỏi, hơn nữa trong quá trình chạy nạn, y thường xuyên một ngày một đêm không chợp mắt, cho dù ngủ cũng không dám ngủ quá lâu, lúc mệt mỏi chưa bao giờ dám than vãn với người ngoài, bây giờ hôn mê ngã xuống và chìm vào giấc ngủ sâu.
Để Tần Túc có thể ngủ thoải mái hơn một chút, Tô Hoạ đi lấy chiếu trả lên, sau đó dịch chuyển Tần Túc lên chiếu, đắp cho y một cái chăn.
“Cảm tạ tỷ tỷ!” Tần Hy thấy mình không thể giúp được gì, từ đầu đến cuối đều là Tô Hoạ giúp đỡ chăm sóc ca ca mình, nước mắt lớn như hạt đậu lại không ngừng rơi xuống.
Tô Hoạ an ủi: “Đừng sợ, ca ca muội thực sự không sao cả, ngủ một giấc sẽ khoẻ lại thôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây