Hai người cũng không có đam mê cố ý nhìn lén nghe lén, thật sự là do cả nhà Tô gia đều đã thành tinh, thanh âm cãi lộn thực sự quá lớn.
Hai người chưa từng thấy qua kẻ làm càn ngu xuẩn như Tô gia.
Loại chuyện giấu tiền này, Tô gia lại dám lớn tiếng la hét hỏi trong phòng giam, thật sự là sợ sống quá lâu.
Về phần hai người, nếu như lẽ thường sẽ không tự giác lưu ý nhất cử nhất động của Tô Hoạ, chỉ là ngôn hành cử chỉ của nàng không đơn giản như một cô nương mười hai tuổi nên có, ngược lại vô cùng chững chạc, một đôi mắt to thâm thúy lóng lánh hào quang linh động vượt qua tuổi tác trí tuệ.
Mà mỗi một câu Tô Hoạ nói, cũng là đạo lý rõ ràng.
“Nâng cao người khác giẫm thấp chính mình!”
Nhất là câu nói này, khiến cho hai người cực kỳ chấn động.
Một câu này vốn là câu nói của những nhân tài sống qua một đời đều nói.
Cố tình lại xuất ra từ miệng một cô nương mười hai tuổi, nhưng thần kỳ là lại không có bất kỳ cảm giác không hài hòa nào.
Thật sự là một tổ hợp thể tuổi thực tế cùng linh hồn cực kỳ mâu thuẫn.
…..
Sau khi Tô Hoạ ngủ, liền bắt đầu gặp ác mộng.
Trong mộng tất cả đều là cảnh tượng tận thế, thây phơi khắp đồng, sinh linh đều tận diệt.
Cuối cùng chỉ có Tô Hoạ thành công leo lên đỉnh núi cao bảy ngàn mét so với mặt biển, chỉ còn một mình nàng sống sót.
Ở trong mộng, nàng đơn độc ngồi ở bên vách núi, ăn vật tư trữ trong không gian, tịch mịch không ngừng nghỉ.
Xuân đi thu tới, thân thể Tô Hoạ từ thiếu nữ mười hai tuổi biến thành cô nương hơn hai mươi.
Lại một lần nữa vào đông, buổi sáng vốn yên tĩnh tường hòa, đột nhiên có một ngày tai hoạ ập xuống.
Vô số nhện lớn biến dị bò lên vách núi, coi nàng thành con mồi.
Nàng ngồi ở bên vách núi, biết rõ con nhện biến dị đang tới gần, nhưng không hề động.
Thậm chí tùy ý để một con nhện biến dị phun tơ nhện xuyên thấu bụng, đem nàng kéo đi, làm thành kén.
Sau đó trong một đêm mưa, Tô Hoạ mở to hai mắt cũng không giãy giụa, cam nguyện bị một con Mẫu Chu cuối cùng to lớn giống như nhà tầng ba cắn nuốt xé rách.
“Không muốn!”
Tô Hoạ mơ thấy khoảnh khắc mình bị xé rách, sợ hãi hét lớn một tiếng, giật mình tỉnh lại.
Mở mắt ra, phát hiện là một cơn ác mộng, Tô Hoạ thở ra một hơi thật dài, lau đi mồ hôi lạnh trên người.
Không thể tin được, Tô Hoạ luôn luôn tiếc mạng, sao có thể làm ra giấc mộng hoang đường khủng bố như thế.
“Họa tỷ nhi, ngươi lại gặp ác mộng?”
Thẩm Kiều Kiều chẳng biết lúc nào bị Tô Hoạ đánh thức ngồi dậy, mở mắt, tràn đầy lo lắng nhìn nàng.
Tô Hoạ quay đầu thấy là Thẩm Kiều Kiều, ánh mắt nhu hòa gật đầu: “Là một ác mộng không tốt, nhưng nương yên tâm, chúng ta nhất định sẽ bình an.”
Thẩm Kiều Kiều giơ tay lên dùng ống tay áo lau đi vết bùn bẩn dính trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Hoạ.
Tựa như hạ quyết tâm, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Hoạ tỷ nhi, nương quyết định nghe Hồng Y... Nghe lời con, mang theo bốn huynh muội các con thoát ly Tô gia.”
Thẩm Kiều Kiều đã nghĩ thông suốt, tất cả mọi người Tô gia đều thành lưu phạm đê tiện nhất, bà không thể ích kỷ tiếp tục làm thiếp đạp thấp chính mình, đi uỷ khuất bốn nhi tử nhi nữ.
Chuyện này rất không công bằng với bốn đứa con, Thẩm Kiều Kiều nợ ân tình của Tô Ngôn Sơn không nên để con cái gánh chịu.
“Nương? Người nói thật chứ?” Tô Hoạ không thể tưởng tượng nổi nhìn Thẩm Kiều Kiều.