Vừa Xét Nhà Lại Gặp Mạt Thế Ta Trữ Hàng Xuyên Cổ Chạy Nạn

Chương 30:

Chương Trước Chương Tiếp

Quay đầu, nói với Thẩm Kiều Kiều: “Nương, bọn họ chẳng qua chỉ muốn lấy cớ đuổi chúng ta đi, vừa hay! Con cũng chịu đủ rồi! Con không muốn nương làm thiếp của Tô gia nữa! Bốn huynh muội chúng con càng không muốn cả đời phải phục tùng vì người làm thiếp, bây giờ chúng ta rời khỏi Tô gia, về sau tự mình sống!”

Nàng còn ước gì nhân cơ hội này có thể thoát ly Tô gia.

Những cực phẩm Tô gia này, tận thế vừa đến, ai dính líu tới thì người đó xui xẻo.

Cắt đứt quan hệ mới là lựa chọn sáng suốt.

Nhưng mà, nàng là một cô nương mười hai tuổi lại buông lời thoát ly khỏi gia tộc, đối với người cổ đại mà nói, thật sự là ly kinh phản đạo.

Tô Ngôn Sơn trừng to mắt, hoài nghi mình nghe lầm, trách cứ: “Ngươi có biết mình đang nói cái gì không?”

Thẩm Kiều Kiều cũng vẻ mặt mê hoặc: “Hoạ nhi? Con?”

Tô Hoạ nhìn thẳng Tô Ngôn Sơn, mặt trầm như nước: “Ta đương nhiên biết! Bốn huynh muội chúng ta, còn có nương hiện tại tự nguyện thoát ly Tô gia! Từ nay về sau, chúng ta sống hay chết không quan hệ với Tô gia.”

Quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc khuyên Thẩm Kiều Kiều: “Nương, trước mắt toàn bộ mọi người đều là tội nhân, hơn nữa không có gì thấp hèn hơn thân phận tội nhân này!”

“Nếu tất cả mọi người đều là tội nhân đê tiện, vì sao người còn cam nguyện làm thiếp của Tô gia? Nâng cao người khác giẫm thấp chính mình?”

“Đây không phải là phạm tiện sao?”

“Người suy nghĩ thật kỹ xem con nói có phải lý hay không?”

“Nếu như người nhẫn tâm nhìn bốn huynh muội chúng con phục tùng bởi vì là thứ tử, con sẽ không khuyên nữa, nhưng con có thể sẽ oán hận người cả đời, bởi vì người sẽ hủy cả đời của con.”

“Đương nhiên! Tô Ngôn Sơn cho bốn huynh muội chúng con sinh mệnh, cũng đã cứu mạng người, lưu đày một đường người kiên trì cho ông ta ăn chúng con sẽ không trách người, nhưng cũng chỉ là một phần của người mà thôi, chúng ta tuyệt đối sẽ không cho!”

“Nếu như người cảm thấy ta nói có lý, cũng nguyện ý rời khỏi Tô gia, vậy để ông ta viết thư thả thiếp đi.”

Nói xong, Tô Hoạ mặc kệ lời nói mình ly kinh phản đạo dọa người đến cỡ nào, đứng dậy liền rời xa mọi người, lại dựa gần tường rào hơn một chút.

Phía sau Tô Ngôn Sơn và Tô lão thái tất nhiên là bị nàng chọc tức không nhẹ, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định truy vấn chuyện tiền tài của Thẩm Kiều Kiều.

Chính thất bên kia cũng một mực nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng cười trộm.

Quả thực ước gì Tô Ngôn Sơn cùng Thẩm Kiều Kiều cãi nhau, cãi nhau càng lợi hại, bọn họ càng vui vẻ.

Nhưng mà những chuyện này Tô Hoạ không có phản ứng gì nữa, nàng cùng Tô Tự Phồn, Tô Tự Cẩm nói một câu muốn nghỉ ngơi, có việc gọi nàng, liền trực tiếp dựa vào hàng rào, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thân thể nguyên chủ này dù sao cũng chỉ mới mười hai tuổi, đi bộ năm mươi dặm đã là cực hạn, còn phải gánh nặng mười mấy cân xiềng xích.

Nếu không phải nàng vẫn luôn tiến hành chữa trị dị năng cho mình và năm người Thẩm Kiều Kiều, hai chân sáu người đã sớm giống như những tội nhân khác, tất cả đều là bọt máu không thành hình dáng.

Có lẽ là thực sự mệt mỏi, mặc kệ nhà tù Tô gia bên này lại ầm ĩ, Tô Hoạ chỉ mới dựa vào hàng rào, nhắm mắt lại rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Mà nàng một chút cũng không phát giác, nhất cử nhất động của mình đều thu hết vào mắt Tần Túc và Tề Lâm bên cạnh.

Nàng nói mỗi một câu, cũng không lọt một chữ bị hai người nghe hết.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)