Vừa Xét Nhà Lại Gặp Mạt Thế Ta Trữ Hàng Xuyên Cổ Chạy Nạn

Chương 28:

Chương Trước Chương Tiếp

Mặt dày nói: “Lấy tiền ra bảo đảm cả nhà bình an, chờ đến Nam cảnh an định, ta sẽ để Ngôn Sơn nâng ngươi làm bình thê, cùng chính thất Phùng thị bình khởi bình tọa.”

Lời này của bà cụ Tô vừa ra khỏi miệng, nhà tù Tô gia bên này lập tức yên tĩnh.

Sắc mặt đắc ý của Phùng Như Sương lập tức cứng đờ, Tô Ngôn Sơn cũng bối rối.

Ngay cả Tô Hoạ cũng bị chọc tức đến bật cười.

Không đợi Phùng Như Sương lên tiếng, nàng đã vượt lên trước chặn họng bà cụ Tô: “Nương con không thèm bình thê gì đó! Người vẫn nên để dành cho kẻ khác đi!”

Cả nhà Tô gia đều là lưu phạm, vả lại mạt thế sắp đến, Tô lão thái lại đem chuyện bình thê ra như ban ân, thật nực cười.

Tô Hoạ đưa tay kéo Thẩm Kiều Kiều về phía mình, nói: “Nương, về sau chúng ta ăn uống vẫn là nên tiết kiệm một chút!”

Bởi vì Tô Ngôn Sơn đã cứu Thẩm Kiều Kiều, nàng mới đồng ý để Thẩm Kiều Kiều đưa đồ ăn cho Tô Ngôn Sơn.

Nhưng món ăn này không phải để tiện nghi cho loại lão phụ cực phẩm như Tô lão thái.

Tô lão thái thấy Tô Hoạ kéo Thẩm Kiều Kiều về, vẻ mặt mơ hồ, chỉ tay vào Tô Hoạ, mắng:

“Các bậc trưởng bối nói chuyện, khi nào đến lượt một nha đầu chết tiệt như ngươi xen mồm! Trong mắt ngươi còn có trưởng bối không?”

Tô Hoạ bị mắng hai lần, trong lòng sớm khó chịu, nhíu mày nói: “Trong mắt ta tự nhiên có nương ta! Còn những kẻ khác? Thật ngại quá! Không có!”

“Ngươi ngươi ngươi!”

Từ sau khi Tô Ngôn Sơn làm quan, Tô lão thái đã quen được người ta thổi phồng, đã bao giờ thấy ai bất kính với mình như vậy?

Tô lão thái tức giận đến run người, một tay ôm ngực, bộ dáng như muốn ngã ngửa bất cứ lúc nào.

Chỉ là mệnh Tô lão thái rất cứng, sau khi hít một hơi, liền quay đầu mắng Tô Ngôn Sơn:

“Bình thường ngươi dạy thiếp thất nhi nữ thế nào? Chỉ dạy ra thứ này thôi sao?”

“Chính ngươi tự bảo chúng nó giao tiền ra đây! Dám không giao, thì đuổi ra khỏi Tô gia!”

Khi câu cuối cùng vừa dứt, ánh mắt mọi người lần nữa đồng loạt rơi vào trên mặt Tô lão thái.

Phùng Như Sương cao hứng đến phát điên, bà ta mong mỏi ngày này ước chừng đã gần hai mươi năm.

Tô Nhan và Tô Hàn trong mắt cũng lóe lên tia vui vẻ, bởi vì từ nay về sau không còn ai tranh giành phụ thân với bọn họ nữa.

Tô Ngôn Sơn tuy bất mãn Thẩm Kiều Kiều gặp nạn liền bỏ chạy, nhưng ông vẫn thích tiểu thiếp này, ít nhất thì dung mạo Thẩm Kiều Kiều rất tốt, tướng mạo tốt, tính tình tốt, chủ yếu nhất là nghe lời ông.

“Kiều Kiều, nếu nàng thật sự giấu tiền tài, thì lấy ra đi!”

Ông cũng cho rằng Thẩm Kiều Kiều còn giấu những tiền tài khác, sau khi xét nhà có thể mang ra khỏi khế ước nhà, tuyệt đối không thể chỉ mang một tấm.

“Lão gia, người nói gì vậy?”

Thẩm Kiều Kiều nghe vậy thân thể loạng choạng, may mắn Tô Hoạ ở ngay sau lưng, đúng lúc đỡ lấy nàng mới không ngã sấp xuống.

Tô Ngôn Sơn đương nhiên nói: “Đều là người một nhà, nên đoàn kết, chỉnh tề không thiếu một ai. Nếu như nàng còn giấu tài vật khác thì lấy ra, mọi người cùng nhau thương lượng xem dùng như thế nào.”

Tô Ngôn Sơn tuyệt đối không cảm thấy yêu cầu của mình có vấn đề.

Ông đương nhiên cho rằng, Thẩm Kiều Kiều vừa là thiếp của mình, vừa là nương của hài tử ông, tất cả những gì Thẩm Kiều Kiều có được đều là của Tô gia.

Thẩm Kiều Kiều trước là vì yêu, vì báo ân, lúc đấy mới cam tâm tình nguyện làm thiếp cho Tô Ngôn Sơn.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)