Tần Túc không ngờ rằng Tề Lâm và Tô Họa lại có sự bất đồng ý kiến, lập tức trở nên căng thẳng.
Tề Lâm thấy Tô Họa xen vào, kiên quyết bảo vệ quan điểm của mình: “Dân chúng đã đi liền bảy ngày, chân họ đều đã chảy máu và mưng mủ. Đã gần đến đích rồi, dừng lại một canh giờ mỗi ngày có thể làm chậm hành trình đến mức nào?”
“Năm canh giờ!” Tô Họa nhướn mày đáp lại. “Nhưng chính năm canh giờ này có thể cứu sống rất nhiều người!”
Đâu phải cứ đến đỉnh Kỳ Thiên là mọi việc sẽ ổn thỏa? Việc leo núi chẳng phải cũng tốn thời gian sao? Còn cần thời gian để chuẩn bị đối phó với những hiểm họa khi tận thế đến nữa chứ.
“Trước đây, khi đội ngũ chúng ta còn phải đi bộ, chẳng phải đã có lần chân bị mưng mủ và chảy máu sao? Giờ có xe chở lương thực, ngươi đã quên những khó khăn trước đó rồi sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây