Nhan Bất Hoài ngồi lên ghế thái sư, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào thứ tử của mình, trầm giọng hỏi: “Nhan Trạm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đám bá tánh kia không chịu vào thành? Còn nữa, ngươi để cho người ta chạy mất ngay trước mắt như vậy sao?”
Nhan Trạm cúi đầu nhìn mũi giày, ấp úng biện bạch: “Ngay từ đầu đã có một thiếu niên hoài nghi chúng ta có âm mưu, nhất quyết không chịu vào thành. Sau đó, một thiếu niên và hai tiểu cô nương đã vào thành, ta hoài nghi họ cố ý đến dò la hư thực.”
“Thủ đoạn giết người của bọn chúng rất kỳ quái, ngoài ra, đám thủ vệ bắn tên nhưng mũi tên lại tự nhiên biến mất không thấy. Ta hoài nghi...”
Lời còn chưa dứt, đã bị Nhan Cẩn cắt ngang bằng giọng cười lạnh: “Hoài nghi cái gì? Phế vật chính là phế vật! Một chút việc cũng không làm xong, còn viện cớ.”
“Hả?” Tuy rằng Nhan Bất Hoài không thích thứ tử, nhưng từ trước đến nay, mỗi lời hắn nói đều rất thành thật. Ông ta trừng mắt nhìn Nhan Cẩn, lạnh giọng quát: “Nhan Cẩn, câm miệng, để Nhan Trạm nói.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây