Nhưng bây giờ, dung mạo đã bị hủy hoại, hắn ta biết thời thế, nhìn ra cái lợi cái thiệt, thậm chí thông minh hơn sau khi trải qua các tình huống sống còn.
Hắn ta hiểu rõ rằng, chỉ cần huynh muội họ biết ngoan ngoãn, thì Tần Túc và Tề Lâm sẽ không đuổi họ ra khỏi đội ngũ, huynh muội họ sẽ không bị đối xử tệ bạc nếu vẫn ở lại đội ngũ này.
Phong Như Mặc bất mãn cãi lại: “Đường sống gì chứ? Đó là đường chết! Nàng ta chính là sao chổi, từ khi nàng ta gia nhập đội ngũ, chúng ta liên tục gặp chuyện không may. Muội thấy nàng ta chính là yêu quái giáng thế, là tai tinh gây họa cho bách tính!”
Lời nói của Phong Nhất Minh càng làm tăng thêm sự hận thù trong lòng nàng ta, ngay cả ca ca cũng thay đổi cách nhìn về Tô Hoạ, làm sao nàng ta có thể chấp nhận được?
Phong Như Mặc gằn giọng: “Tô Hoạ nhất định là yêu quái! Những gì nàng ta nói đều sẽ ứng nghiệm, chẳng phải nàng đã nói sẽ có cuồng phong bạo vũ, lôi bạo, mưa đá, vòi rồng hay sao? Nàng ta mới mười hai tuổi, làm sao có thể biết được nhiều như vậy? Muội tin rằng nàng ta đã bị yêu quái nhập tràng, chẳng phải huynh cũng thấy nàng bị sét đánh mà không chết sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây