Tiếng cười của ông như làm thức tỉnh cả đoàn người, họ dần reo hò trong sự phấn khích.
“Hu hu! Họa nhi, Phồn nhi, Cẩm nhi, Ngọc nhi! Chúng ta còn sống! Chúng ta còn sống!” Thẩm Kiều Kiều kích động, đưa tay muốn ôm lấy con cái.
Nhưng khi bà vừa định chạm vào Tô Hoạ, bà lại bị điện giật, người run lên như mắc bệnh phong.
Tô Hoạ nhìn thấy cảnh đó, không nhịn được nữa mà cười phá lên.
Nàng không cười vì sự hài hước của Thẩm Kiều Kiều, mà cười vì tất cả bọn họ đều sống sót kỳ diệu. Lốc xoáy khổng lồ cuối cùng đã bị lệch hướng, và khi nó ập tới, cũng là lúc cơn bão sắp kết thúc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây