Chưởng quầy tửu quán thở dài: “Haiz! Khi nhật thực và huyết nguyệt phủ xuống, ta đã đoán trước được sẽ có ngày hôm nay, đúng là sợ cái gì đến cái đó mà.”
Chưởng quầy quán trọ oán trời oán đất: “Quán trọ này ta vừa tiếp nhận không đến một năm, ngay cả vốn cũng chưa kiếm về, sao ta lại gặp xui xẻo như vậy!”
Tú bà Nghênh Xuân lâu đuổi người: “Các ngươi đều đi đi! Ta nuôi không nổi các ngươi, cũng không mang theo các ngươi được! Đều giải tán đi! Khế ước bán mình đều lấy đi, các ngươi tự do rồi.”
Các thư tứ, quán trà, y quán, tiệm hương nến, tiệm son phấn, tiệm rèn càng muốn khóc.
Dân chúng toàn thành đều bỏ thành, nhà bỏ hoang, ai tới mua hàng của bọn họ?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây