Tô Ngọc, Tần Hy cùng đám trẻ con cười hì hì đi theo các phu nhân ra ốc đảo nghịch nước.
Ngoại trừ Tô Hoạ, Dung thị, Tần Túc ngồi trên bãi cát hoang mạc, tất cả mọi người đều bận rộn.
“Thật tốt khi có nước!” Nhìn thấy khung cảnh vui vẻ, náo nhiệt, Dung thị cũng bị lây nhiễm, trên mặt nở nụ cười.
Từ khi bị tịch thu gia sản, mọi người đều phải sống một cuộc sống bấp bênh, rất hiếm khi thấy nụ cười trên môi ai.
“Chỉ e là 'Trời chiều vô hạn hảo, chỉ tiếc gần hoàng hôn' thôi.” Tô Hoạ không mù quáng lạc quan, cũng không muốn phá hỏng không khí vui vẻ, chỉ thuận miệng thốt ra cảm xúc của mình.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây