Tô Hoạ búi tóc đuôi ngựa cao, khoác trên mình bộ y phục nam bằng vải thô màu xám, còn dính vài vết bụi đất, song ngũ quan lại cực kỳ thanh tú, trông như một thiếu niên sa cơ thất thế.
Lão phu xe ngựa liếc nhìn trang phục của Tô Hoạ, đoán chừng là không có bao nhiêu tiền.
Nhưng mà thôi, sinh sống ở chốn này, ai mà chẳng phải con cháu Diêm Vương.
Ông ta cũng không thách giá, chỉ thật thà đáp: “Một trăm văn tiền là được, lão phu cũng vừa hay muốn đi đón nhi tử, tiện đường mà.”
Tô Hoạ ngẩn người, không ngờ lại rẻ như vậy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây