“Muốn giết mẫu thân ta? Ngươi còn chưa đủ tư cách đâu. Huống hồ bao nhiêu năm nay ta và mẫu thân sống ở một góc, không hề liên lạc với các ngươi. Chẳng lẽ chuyện đó không nói lên điều gì sao? Là do ngươi lòng dạ hẹp hòi, cứ tưởng mẫu thân ta sẽ đến cướp vị trí của ngươi mà ngày đêm đề phòng. Nói trắng ra, đó đều là ngươi tự chuốc lấy.”
“Không phải, ta mới là chính thất của lão gia. Mẫu thân ngươi chỉ là một tiện nhân. Còn ngươi chẳng biết phụ thân là ai, là đồ tạp chủng. Các ngươi đều đáng chết, đều đáng chết...”
Lâm Nguyệt Thanh kinh ngạc tiêu hóa tin tức này. Nguyên chủ gả đến đây chưa được bao lâu, thêm vào đó chuyện này lại là nỗi đau trong lòng Tề Ngọc Phương nên trong phủ không ai dám tùy tiện bàn tán về thân thế của Phong Mộ Thừa. Mấy lý do trên cộng lại khiến đến tận bây giờ nàng mới biết được người đàn ông của mình...
Thật sự là thâm tàng bất lộ nhỉ??
Nghe lời Tề Ngọc Phương, Phong Mộ Thừa vô thức nhìn về phía Lâm Nguyệt Thanh. Thấy sắc mặt nàng không có gì bất thường, hắn mới hơi yên tâm. Hắn nói với Tề Ngọc Phương: “Ngươi nói xem... Nếu ta công bố chuyện này ra ngoài, để mọi người biết rằng Tề Ngọc Phương chỉ là một ngoại thất. Nếu không phải chính thất độ lượng thì ngươi thậm chí còn không vào được cửa, người kinh thành sẽ bàn tán thế nào đây? Người Bắc Địa sẽ bàn tán ra sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây